
ng này. Cô không khỏi chột dạ oán thầm: Hồ ly này lại nghĩ ra ý xấu gì nữa đây, sẽ không phải muốn lợi dụng mình nữa chứ? Nếu anh ta dám làm như vậy, mình tuyệt đối sẽ tuyệt giao với anh ta! Mặc dù mấy ngày nay thấy anh ta cũng không tệ lắm, cảm thấy người này trừ lời nói có chút hư hỏng, thì những chuyện khác cũng không tệ lắm… (còn có thứ rất rất không tệ sau này chị sẽ được thực nghiệm ô ố…*0*)
Thời điểm cô đang lo lắng thì Địch Dương mặt than đi tới nói với Lạc hồ ly chuyện gì đó, thành công dời đi lực chú ý của anh ta. Bên này nhóm nữ sinh xôn xao: “Tiểu Dương! !”, “A a a a !! Dương a a –“ “ Hạng nhất 4P đúng là rất khốc!!”, “Mình biết Dương Dương sẽ đến mà!! Dương Dương làm sao có thể bỏ được Lạc Thiếu!!”
Các bạn nữ sinh, sự dè dặt của các bạn đâu rồi? Lê Duyệt im lặng, cô nghĩ đứng cách xa đám hủ nữ này một chút, sợ bị Lạc Thiếu Thừa tinh mắt phát hiện. Đúng lúc này, có người đằng sau lưng vỗ vai cô một cái, cô quay đầu lại, thì ra là Sơ Du.
“Duyệt Duyệt, cậu thật không chịu suy nghĩ! ! Cậu đã là bạn gái của Lạc Lạc, bốn người bọn họ ở chung một chỗ đánh bóng chuyền chuyện quan trọng như vậy, đáng lý ra cậu phải nói cho mình biết chứ! May mà mình nhận được tin nhắn của lão đại Liên minh hủ nữ!” Trịnh Sơ Du chu miệng lên lầu bầu nói.
“Hả! Mình cho là cậu đã biết rồi chứ! Liên minh hủ nữ không phải tin tức rất linh thông sao ?” Lê Duyệt cười yếu ớt trêu nói. Trái tim âm thầm bi ai: Ai, đợi lát nữa lại bị độc hại rồi, nếu là hủ nữ khác nói cô có thể nghe tai này ra tai kia, nhưng cô gái nhỏ này luôn cường ngạnh bắt cô phải nghe, lại còn thường xuyên hỏi vấn đề này nọ, quẫn bách…
Điều duy nhất đáng ăn mừng là Lạc Thiếu Thừa dồn trọng tâm vào trận bóng, làm nóng người xong thì chuẩn bị thi đấu, vẫn chưa tìm đến cô cho nên cô còn chưa trở thành đích cho mọi người chỉ trích…
Cuộc so tài lần này các nam sinh trải qua thương lượng chia 4P làm hai đội, Nhiếp Hiên và Địch Dương một đội cộng thêm ba đồng học viện xây dựng, Lạc Thiếu Thừa và Doãn Phong một đội cùng với ba người khác thuộc viện máy tính. Chuẩn bị thi đấu, mọi người đứng chung một chỗ, trêu ghẹo nói:
“Này, tiện viện (tiện: đê tiện ), người nào thua thì phải mời khách…!”
“Kỹ viện, chưa từng nghe qua câu người quá tiện thì dễ vô địch sao!”
“Ha ha ha ha, còn chưa đánh đã tự nói xấu chính mình rồi, các cậu thật là!”
“Nói đến mời khách, Tiểu Lạc chừng nào thì làm chủ mời khách đây? Trở về lâu rồi, vậy mà một chút bày tỏ cũng chưa nhận được!”
“Mình nói này, chơi bóng thì chơi đi, mấy tháng không thấy, các cậu sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Tiểu Xuyên, phát bóng đi! !” Hồ ly hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, thúc giục Tiểu Xuyên đồng học – người đảm nhiệm nhiệm vụ trọng tài phát bóng mở đầu trận đấu.
Sự thật chứng minh Lê Duyệt dự báo tương đối chính xác, Trịnh Sơ Du bên cạnh cô thét chói tai cổ vũ, Lê Duyệt oán thầm nhưng cũng không dám nói ra.
“A a! Hiên Lạc! ! Tuyệt phối! ! Duyệt Duyệt, mau nhìn! !JQ! Vô cùng JQ! ! Tuyệt đối JQ! Mới vừa rồi Hiên Hiên liếc mắt khiêu khích Lạc Lạc, khóe miệng hơi vểnh lên thật manh a! !Lạc Lạc nói gì vậy? !Gió lớn quá mình không nghe được…Chúng ta nhanh vào sân đi! !”
Sơ Du, cậu đã hại mình rơi vào cảnh đắc tội với hồ ly rồi …Suy bụng ta ra bụng người, nếu Lạc hồ ly nhìn mình và Sơ Du kêu to bách hợp JQ, đoán chừng mình cũng phát điên…
“Mới vừa rồi Tiểu Phong đối mặt với Tiểu Dương, ma sát a cọ sát a, xin phù hộ làm cho phản ứng hóa học bốc cháy đi a! !”
Hoàn hảo cô ấy còn biết mình đang ở trước mặt mọi người, không nói ra những từ ngữ hạn chế…
“Đứa con trai xấu xí kia là ai? !Sao dám ăn đậu hủ của Tiểu Phong! !”
Mồ hôi…Kể từ khi ăn cơm với Doãn Phong, cô sửng sốt tưởng tượng không ra dáng vẻ anh ta khi ở cùng con trai…
“Thần a! Tại sao bọn họ lại đẹp trai như vậy, để cho mình thật khó chọn, rốt cuộc nên đem tiêu điểm đặt trên người nào đây? ! Quay bên này rồi xoay qua bên kia mình muốn hôn mê đến nơi rồi đây…”
“Sơ Du cậu có biết xem bóng rổ không vậy?” Xem bóng mà muốn hôn mê? Sao nghiêm trọng như vậy? Lê Duyệt không khỏi hỏi.
“Chơi bóng rổ là ôm quả bóng ném vào rổ đúng không?” Trịnh Sơ Du thuận miệng trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm trai đẹp trên sân.
“…Thôi, coi như mình chưa có hỏi qua. Bóng đi tới đâu thì cậu nhìn chỗ đó đi như vậy là đơn giản nhất…” Tiểu Bạch thì lựa chọn cái nhìn như của Tiểu Bạch đi.
“Nhưng nhìn theo bóng thì bỏ sót mất những pha gian tình mập mờ a…” Trịnh Sơ Du không cam tâm nói, cuối cùng trở về chỗ ngồi còn bổ sung một câu: “Thật ra thì…Mình cảm thấy nam sinh cao cao cùng đội với Tiểu Phong dáng dấp cũng không tồi…”
“Thôi…Coi như mình chưa nói gì cả” Lê Duyệt cảm thấy như mình và Sơ Du không cùng một tinh cầu.
Sau đó, Trịnh Sơ Du vẫn tiếp tục kích động, Lê Duyệt câm lặng.
“A a a mình muốn chảy máu mũi…Không được! ! Mình muốn điên rồi! !”
“Sơ Du, cậu mà còn la hét như vậy nữa thì mình mới là người điên…”
Mười phút trôi qua rất nhanh, trận thứ nhất kết thúc, Tiểu Xuyên đồng học thổi còi, các nam sinh ngừng động tác. Đi tới bên sân, vốn là thời gian nghỉ