
ngơi nhưng bọn họ lại dọn đồ.
Nhiếp Hiên tao nhã lịch sự đứng trong sân đối mặt với tất cả người xem, khóe miệng ưu nhã nâng lên.
“Thật xin lỗi mọi người, bởi vì một cầu thủ có chuyện quan trọng cần phải rời đi cho nên trận đấu hôm nay phải chấm dứt.”
Hội trường xôn xao!
Đám hủ nữ, sắc nữ rất không cam tâm, vẫn đứng lại trong sân không muốn rời đi, nhưng các nam cầu thủ thì đã giải tán.
Lê Duyệt tuy ít coi mọi người thi đấu, nhưng theo cô thấy với tính cách của Lạc Thiếu Thừa quyết sẽ không như vậy mà hủy trận bóng…Đang thấy khó hiểu thì cô nhận được tin nhắn của Lạc Thiếu Thừa.
“Tiểu Dương không thích ầm ỹ, yêu cầu mọi người dời trận bóng đến nơi khác…Tiểu Duyệt, một giờ sau hẹn em tại cửa hàng máy vi tính Đệ Nhất Gia ở phía nam trường học.”
Mấy nam sinh này thì ra là muốn hoạt động bí mật. Nếu chơi ở hội trường thì có khán giả hô hào, khích lệ tinh thần cậu thủ, có lợi cho cầu thủ phát huy, chiếu theo lý mà nói thì không cầu thủ nào không thích người xem vì mình trợ uy, mặc dù lần này nội dung đám nữ sinh cổ vũ có điểm kỳ quái… Nhưng không nghĩ tới Địch Dương lại cảm thấy như vậy rất ầm ỹ, cũng khó trách con người anh ta trầm mặc it nói, cô độc một mình. Sơ Du và nhóm hủ nữ ví Địch Dương là vạn năm băng sơn quỷ súc công…(bạn nào xem đam mỹ chắc hiểu, nếu bạn không xem đam mỹ thì đại loại là như sau; “công”: là người ở trên, “vạn năm băng sơn”: là người mặt lạnh, ít nói, ít cười) Hủ nữ, thật sự là một sinh vật cường đại đáng sợ…Lê Duyệt không khỏi lau mồ hôi.
Chương 36: Ngoại Truyện: Bức Tranh Kế Hoạch Hóa Gia Đình Biến Mất
Lại nói ngày đó mọi người trong phòng chiêm ngưỡng kiệt tác của Trịnh Sơ Du, cũng rất khó tưởng tượng được người mà Lạc Thiếu áp dưới thân sau này, qua hai ngày Lạc Thiếu Thừa bí mật gặp Bộ trưởng Bộ tuyên truyền bạn học Hàn Dịch. Không ai biết bọn họ đến tột cùng đã nói những gì, chỉ là sau này hoa hoa đại thiếu Tiểu Phong gặp Lê Duyệt cảm thấy rất quen mắt thì hoàn toàn tỉnh ngộ sau đó đi tìm Hàn Dịch hỏi bức tranh kế hoạch hóa gia đình nhưng không tìm được. Rồi sau đó, đi ra từ khu treo bức trang kế hoạch hóa gia đình của trường học, bức tranh rất tốt rất hòa hài, nhưng nhân vật bên trong lại không phải Lê Duyệt và Lạc Thiếu Thừa, nói một cách khác, bức tranh có Lê Duyệt và Lạc Thiếu Thừa biến mất.
Lê Duyệt đối với chuyện này dĩ nhiên là mừng rỡ, điều này đại biểu cô sẽ không trở thành người bị toàn bộ nữ sinh của đại học C coi là địch nhân, cô cũng không cần tìm cành cây vào đêm không trăng. . . . . . Muốn mời Bộ trưởng ăn một bữa, lại thấy Bộ trưởng mắt kiếng liên tiếp khoát tay, vẻ mặt kinh khủng, cô hết sức buồn bực nhưng tất nhiên là không miễn cưỡng nữa.
Chuyện coi như vậy là xong, cho đến khi đám cưới của Lê Duyệt và Lạc Thiếu Thừa, khi người chủ trì hôn lễ mang bức tranh này ra, chú rể hồ ly cười sang sảng nói: “Tôi muốn cảm ơn người đã vẽ bức tranh này, nếu như không phải là cô ấy, tôi và Tiểu Duyệt. . . . . .”
Đột nhiên dưới đài có một đống nam nhân ồn ào, nguyên một đám đàn ông bộ dáng khôi ngô, lại nháo lên như đám học sinh đơn thuần ầm ĩ sôi nổi: “Ô ô ~~ mãnh liệt yêu cầu chị Nguyệt thông báo nội tình!!” “Chị Nguyệt xinh đẹp Thiên Hạ Vô Song!!” “Chị Nguyệt, bức tranh kia không phải là chị vẽ hay sao? Năm đó anh em chúng ta mấy đều thấy rồi !!” “Không trách được sau đó tớ lại không thấy bức tranh, tiểu Lạc, cậu cái tên này thế nhưng lại vụng trộm giấu bức tranh nhiều năm như vậy, cậu thật hẹp hòi!” “Lạc Thiếu, cậu thế nhưng gạt tớ nhiều năm như vậy!” “Lạc Thiếu, cậu là vừa thấy bức tranh đã yêu hay là vừa thấy thấy người đã yêu hả??”
Trên bàn khách quý một đôi nam nữ là lén lút thì thầm trao đổi.
Nữ: “Chồng, vừa rồi người Lạc Lạc cảm tạ cũng là ta ~ như thế nào, vợ của anh có lợi hại không ~”
Nam: “Nhưng là. . . . . . Vợ, khi đó làm sao em cũng biết ngu ngốc và Nguyệt MM là một đôi?”
Nữ: “Cái này sao, đương nhiên là bởi vì đôi mắt giỏi đào móc JQ của em rồi…!! Hắc hắc, em nói với anh, thật ra thì theo em thấy người đàn ông điều khiển chương trình có chút ý tứ với Lạc Lạc, anh bảo Lạc Lạc cẩn thận một chút, đề phòng bị đối phương rót thuốc XX@¥%. . . . . .”
Nam: “Đều đã qua nhiều năm, làm sao em hoàn. . . . . .”
Nữ: “Thiên hạ mỗi ngày không giống nhau, lòng hủ nữ mỗi ngày đều bất diệt!”
——END
Ngoại truyện của ngoại truyện:
Lê Duyệt nói cho Lạc Thiếu Thừa biết bức tranh không phải là mình vẽ, Lạc Thiếu Thừa liền xem tất cả tác phẩm của Lê Duyệt lúc trước, khách quan mà nói không thể không thừa nhận, tiêu chuẩn của Lê Duyệt quả thật là cao hơn rất nhiều. Lạc Thiếu Thừa đem chứng cớ sự thật đến chỗ Hàn Dịch, nói thẳng Hàn Dịch thân là hội trưởng hội học sinh trông mặt mà bắt hình dong quản giáo thủ hạ không nghiêm, khiến chuyện thay mận đổi đào xảy ra như thế, có tổn hại mặt mũi hội học sinh, mà dung mạo Lạc Thiếu Thừa đẹp như tranh dùng cho phạm vi đặc biệt, không chỉ xâm phạm quyền chân dung, còn khích lệ học sinh đang học sinh con dưỡng cái. . . . . . Tính chất ác liệt dụng tâm hiểm ác như thế chính là tội ác không thể treo nơi thanh nhã, vì chức