
ấn, thật là có mấy phần giống bộ dáng tiểu công chúa trong cổ tích.
“Được rồi, đại công cáo thành!” (*) chị cả Lạc gia nhìn kiệt tác của mình, hài lòng hôn lên trán em trai một cái!
(*) đại công cáo thành: đã hoàn thành việc lớn
“Không được a không được, nếu em trai là bé gái, nhất định là khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy!” Chị hai Lạc gia tới bên cạnh em trai nâng cằm cậu lên quan sát.
“Thừa Thừa, chị ghen tỵ! khi còn bé chị cũng không có xinh đẹp như em!” Một bên chị ba Lạc gia tay trái tay phải nhắm ngay gò má của em trai bóp một cái!
“Chị muốn ôm mỹ nữ. . . . . .” Hạ Lâm cũng đã chạy tới tham gia náo nhiệt, ôm Lạc Thiếu Thừa vào lòng!
“Em là con trai. . . . . .” Người nào đó trong ngực □ khó khăn giãy giụa, nói rõ lập trường.
“Được rồi, đừng làm rộn! Đừng làm cho đồ trang điểm rơi mất!” Thấy Lạc Thiếu Thừa kháng cự giãy dụa, Hạ Lâm níu lấy quần lụa mỏng của cậu, làm quần áo mỏng manh của cậu nhăn hết rồi, phấn thoa trên mặt cậu còn dính không ít lên phần áo của Hạ Lâm, chị cả Lạc gia vội vàng kéo hai người đang triền đấu ra, lấy khăn giấy ra cẩn thận lau mồ hôi cho Lạc Thiếu Thừa, một bên tiếp tục ôm tâm tư trêu đùa cậu, một bên lại nghiêm túc cảnh cáo nói: “Thiếu Thừa, như thế này không thể nói cho những người khác biết em là bé trai, cũng không cần nói cho người khác biết tên của em, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!”
“Tại sao? Em vốn chính là bé trai. . . . . .” Một Tiểu Bạch còn nhỏ không hiểu lầu bầu nói. Vậy nếu như người khác hỏi, cậu trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói mình là bé gái? Nhưng cậu là bé trai mà . . . . . .
“Em còn nhỏ! Nói cho em cũng không hiểu. . . . . . Nghe lời, nếu không không có đường ăn!!” Chị hai giọng mang uy hiếp, thuận tay lấy miếng bánh bích quy nhỏ cứng rắn nhét vào trong miệng em trai, ngăn chặn câu hỏi của cậu.
“Tiểu Thừa không cảm thấy giữ điều bí mật này chơi rất thú vị sao?” Hạ Lâm sửa lại quần áo và tóc có chút rối loạn, đứng ở một bên quan sát em trai, cười híp mắt.
“Quyết định như vậy, Thừa Thừa ngoan ngoãn diễn tốt vai công chúa đi! Làm xong các chị có thưởng~” Chị ba Lạc gia cũng không có ý tốt nói.
Khi còn bé Lạc Thiếu Thừa gia giáo nghiêm cẩn dịu dàng ngoan ngoãn lễ độ, cộng thêm các chị gái vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, ngược lại thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hoa đồng ngọc nữ. Chỉ là sau khi hôn lễ kết thúc, đứa nhỏ này liền ngồi xổm phía sau một cây cột ôm chân nhìn dưới mặt đất hờn dỗi: mình rõ ràng là bé trai, lại bị các chị cứng rắn biến thành bộ dáng bé gái, rất mất thể diện. . . . . .
“Ah? Nơi này có người? Xin hỏi bạn đang chơi trốn Miêu Miêu sao?” Lúc này một bé trai tóc ngắn mặc áo T-SHIRT ngắn tay đi tới, ngồi xổm xuống hỏi cậu.
Lạc Thiếu Thừa ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp lại hàm chứa oán hận lại làm cho người khác cảm giác đẹp đẽ trìu mến động lòng người, thấy bé trai sửng sốt, cô không biết nên hình dung loại cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy công chúa bị ủy khuất trước mắt này là cô gái đẹp nhất mà mình gặp trên đời. . . . . .
“Làm sao bạn không vui? Ai khi dễ bạn? Có muốn hay không tôi báo thù cho bạn?! Tôi đánh nhau rất lợi hại ah, len lén nói cho bạn biết, anh trai tôi cũng không thắng đánh tôi!” Bé trai kiêu ngạo mà nói, lại an ủi công chúa bên cạnh, “Không muốn không vui vẻ á…, theo tôi quan sát, nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon. . . . . . Có muốn tôi lấy một ít cho bạn hay không?”
“Không cần, cám ơn.” Lạc Thiếu Thừa nhìn bé trai, lễ phép nở nụ cười nhẹ với cậu ta. Cậu ta và mình cũng không khác nhiều lắm đi, lại cười đến trong sáng rực rỡ, đôi con ngươi như ánh mặt trời tràn đầy vui vẻ, trong lúc bất chợt mình có chút hâm mộ. . . . . . Cậu ta nhất định chưa từng bị các chị gái hành hạ thôi. . . . . .
“Anh trai nói chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ, nơi có giang hồ thì có bằng hữu (bạn bè)! Mặc dù nói không biết là có ý gì á…, anh ấy nói tôi gánh vác tốt, gặp mặt thì giao bằng hữu rồi nói!” Bé trai hơn lại gần chút, vui vẻ nhìn cậu cười nói, “Chúng ta làm bằng hữu đi!”
“. . . . . . Tốt!” Lạc Thiếu Thừa là độc nam (con trai duy nhất) Lạc gia, bên ngoài bạn chơi trừ Nhiếp hiên là nam, phần lớn thời gian là chơi cùng các chị gái, sâu trong nội tâm của cậu thật ra là vô cùng khát vọng kết bạn với các bé trai khác. Vì vậy, nói tốt, tâm tình cũng vì vậy mà tốt theo, nở một nụ cười thật lòng với bé trai này.
Bé trai không khỏi nhìn ngây người. . . . . . Thật là đẹp ah, so với mình khi mặc nữ trang (trang phục nữ) còn đẹp hơn. . . . . . Không biết sau khi cậu ta lớn lên sẽ như thế nào, rất mong đợi nha. . . . . .”Bạn tên là gì?” Bé trai hỏi. Anh trai nói phải nhớ tên bằng hữu, về sau mới có thể tìm được bằng hữu.
Lại làm Lạc Thiếu Thừa bị hỏi sửng sốt, lời các chị gái dặn dò còn văng vẳng bên tai, làm trái với lời chị gái dạy thì cả đời đừng mong có kẹo que!”. . . . . . Thừa. . . . . . Quả cam.” Lúc nói chuyện ánh mắt dao động, lại thấy trái cây trên bàn đối diện.
“Ah, công chúa quả cam.” Bé trai nhìn xuống quần áo của cậu ca ngợi nói: “Nhưng tôi cảm thấy bạn rất giống công chúa Bạch Tuyết! Thật là xinh đẹp ~!!”
“Duyệt Du