Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328393

Bình chọn: 7.00/10/839 lượt.

Thiếu Vũ xoa đầu hắn.

Trình độ cưng chiều lại nâng lên một bậc, cực kì đáng khen ngợi!

Thẩm Thiên Lăng: …

“Còn có Diệp Cẩn nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy võ công của hắn bình thường, nhưng khinh công học rất khá, bay lên rất đẹp”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân của hắn.

Thiếu hiệp, ngươi cứ như vậy có khi nào phát rồ không?

“Có mang túi theo không?”. Trước khi đi, Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Có”. Thẩm Thiên Lăng lấy trong ngực ra một cái túi nhỏ.

Tần cung chủ bình tĩnh lấy hai trái cam trên bàn. “Lát nữa về cho con trai ăn chua chơi!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Sở thích cực kì biến thái!

“Có cần nói trước với Lý trại chủ một tiếng không?”. Lúc xuống lầu, Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không cần, hiện tại hắn cũng không có tâm trạng tiếp chúng ta”. Tần Thiếu Vũ nắm tay Thẩm Thiên Lăng quay về. “Còn ước gì chúng ta yên lặng rời khỏi”

“Nghe như chúng ta rất phiền người khác”. Thẩm Thiên Lăng hơi buồn bực.

“Sao lại thế được”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Chúng ta chịu ở đây là phúc của Lý gia rồi, phải tu luyện mấy đời mới được”

….

Thẩm Thiên Lăng yên lặng nuốt những lời sắp nói vào bụng.

Độ dày da mặt của người này lại nâng lên một tầm cao mới.

Trong tiểu viện, ám vệ đang ngồi trên nóc nhà, trong mắt loé ra ánh sáng của fan não tàn.

Bức tranh thật đẹp, thật sống động, quả thật là Ngô Đạo Tử tái thế. Thiếu cung chủ nhà ta thật khiến người khác kiêu ngạo.

“Chíp!”. Tâm trạng Cục Bông rất tốt, xoè cánh quét qua quét lại trên giấy Tuyên Thành, lưu lại dấu vết đỏ đỏ đen đen, cực kì vui vẻ.

“Các ngươi đang làm gì thế?”. Thẩm Thiên Lăng vừa vào sân đã bị chấn động, trò gì mới đây?

Cục Bông cực kì tự hào, mang tâm trạng biểu diễn dùng móng vuốt bên trái đạp vào mâm mực đỏ, lại dùng móng phải đạp vào mâm mực đen, sau đó lắc lư chạy trên giấy, cực kì ngu xuẩn, MOE và SHOTA!

Diệp Cẩn cầm nho đông lạnh, vừa ăn vừa vui vẻ nhìn.

Nhìn tiểu phượng hoàng bị nhuộm đen thui, Thẩm tiểu thụ ngoài mặt gió êm sóng lặng, trong lòng lại rất căm giận!

Cái thế giới thiếu hoạt động giải trí này thật tàn tạ!

Đại ca rốt cuộc chừng nào mới tới?

Đại tẩu đã buồn chán hết chịu nổi rồi biết không?

Con trai ta rất vô tội!

“Sao các ngươi về sớm vậy?”. Thẩm Thiên Phàm hơi bất ngờ.

“Đánh đấm quá kém, Lăng nhi không muốn xem”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắn muốn xem ta và ngươi đánh nhau”

“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước bọt, ta chẳng nói gì cả!

Thẩm Thiên Phàm: …

Diệp Cẩn hớn hở nói. “Ta cũng muốn xem”

Thẩm Thiên Lăng vô cùng đau đớn nhìn đại tẩu. Lần đầu tiên gặp nhau còn đang ở lầu trúc uống rượu ngắm trăng, cực kì thoát tục, vì sao bây giờ lại trở nên hóng chuyện như thế.

Để ý tới khí chất chút đi!

“Cũng được”. Ngoài ý muốn, lần này Thẩm Thiên Phàm đáp ứng rất nhanh. “Coi như là luyện tập một chút”

“Đúng rồi, hôm nay chúng ta đi xem luận võ chọn rể còn gặp được Đoạn Nguyệt Bạch”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Có điều liếc mắt một cái đã không thấy hắn nữa”

“Hắn tới lôi đài sớm vậy sao?”. Thẩm Thiên Phàm hơi bất ngờ.

“Tính cách Đoạn Bạch Nguyệt cẩn thận, cũng không có gì lạ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi có hiểu biết về võ công của hắn không?”

“Dù hiểu hay không thì kết quả cũng giống nhau”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Đánh thắng không dễ, chẳng lẽ thua cũng không dễ ư?”

“Đánh thua cũng phải có kĩ xảo biểu diễn”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc chen vào, nếu không bị người ta phát hiện ngay lập tức thì sẽ rất ngu xuẩn!

“Yên tâm đi, ta có chừng mực”. Thẩm Thiên Phàm xoa đầu hắn. “Nếu không thì tìm người đưa thư cho đại ca đi? Lâu ngày không gặp, khó được dịp ở gần nhau như vậy, huynh đệ cũng nên gặp một lần”

Diệp Cẩn quyết đoán xoay người vào phòng.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Thẩm Thiên Phàm hạ giọng hỏi.

Thẩm tiểu thụ dùng khẩu hình nói. “Cãi nhau”

“Chuyện đại ca và Diệp cốc chủ là thật ư?”. Thẩm Thiên Phàm cau mày.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Vẻ mặt Thẩm Thiên Phàm tức khắc khó diễn tả thành lời, thậm chí còn làm đổ một cái chén.

“Ta nghĩ ngươi đã sớm biết”. Thẩm Thiên Lăng bối rối. Chẳng lẽ không phải đã đọc trong sách rồi sao?

“Đương nhiên có nghe đồn, nhưng chỉ nghĩ là dân chúng trà dư tửu hậu bàn tán mà thôi”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Nếu như cha biết chắc sẽ tức chết”

“Chuyện này không vội”. Thẩm Thiên Lăng nói. Bây giờ đại ta dỗ dành đại tẩu mới là chuyện quan trọng nhất biết không!

Chiều hôm đó, Tần Thiếu Vũ luyện võ với Thẩm Thiên Phàm, người hầu Lý phủ nghe đồn nên đồng loạt chạy tới, cực kì háo hức.

Vận may này rất hiếm thấy, không chừng trên đời chỉ có một lần.

Đương nhiên phải biết quý trọng!

Vì vậy những người luận võ chọn rể trên lôi đài đều cảm thấy cô đơn. Các nha hoàn người hầu xung quanh xem náo nhiệt đều đi hết, chỉ còn lại một nha hoàn hầu hạ trà nước, mà vẻ mặt lại không vui, nói đúng hơn là oán hận tận trời!

Không sai, đây là sự khác biệt giữa nghèo + xấu vs giàu + đẹp!

Thế giới này quả nhiên vô cùng bất công!

Mà cùng lúc đó ở Chu gia, Sở Uyên đang ở trong phòng đọc sách.

Cửa sổ vang lên rất nhỏ, vừa ngẩng đầu thì trong phòng đã thêm một người.

“Sao lại đến đây?”. Sở Uyên


Polly po-cket