Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327825

Bình chọn: 10.00/10/782 lượt.

đầy hoa Nhiễm Sương”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mùa này hàng năm, trên đảo còn đẹp hơn cõi thần tiên”

“Chíp!”. Cục Bông lắc lư chạy tới, muốn chơi với Thẩm Thiên Lăng.

“Có muốn lên đảo trước không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Tần Thiếu Vũ bế hắn lên, nhảy xuống khỏi thuyền, bàn chân lướt trên mặt nước hệt như đi trên đất bằng.

Sao đột nhiên đi rồi, Cục Bông nhào tới một khoảng không, vì vậy ngồi trên mép thuyền, đôi mắt hạt đậu đầy hoang mang.

Cảm giác bị vứt bỏ cực kì đau thương.

Ám vệ cũng tỏ ra tan nát cõi lòng.

“Đến rồi”. Tần Thiếu Vũ buông Thẩm Thiên Lăng xuống.

Chóp mũi truyền đến mùi hương thanh nhã thơm ngát, trước mắt là biển hoa bát ngát, từng cơn gió thổi qua đều mang theo những cánh hoa màu trắng. Nếu không phải biết trước, Thẩm Thiên Lăng còn nghĩ mình đã tới chốn Bồng Lai tiên cảnh.

“Ta cũng đã nhiều năm chưa trở lại”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn vào trong. “Trước hết dẫn ngươi đi nghỉ ngơi”

“Không đợi sư phụ ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không cần”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đã tới rồi”

“Hả?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Một khắc sau, Quỷ Thủ thần y từ mặt nước hướng lên đảo. Cục Bông ngồi trên đầu hắn, móng vuốt siết chặt, nhìn cực kì oai phong!

Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, dù gì cũng là ngôi sao Bắc đẩu chốn võ lâm, trên đầu có một con chim phải chăng hơi thất lễ rồi không?

“Chíp!”. Nhìn thấy cặp cha mẹ vô trách nhiệm, nhất là người cha, Cục Bông giận dữ kháng nghị. Suýt nữa bị vứt bỏ, chuyện này đối với một con chim shota mà nói có bao nhiêu quá đáng các ngươi biết không?

Thẩm Thiên Lăng: …

“Nghỉ ngơi trước đi, buổi tối còn phải giải độc”. Quỷ Thủ thần y tiếp tục đội Cục Bông trên đầu, bình tĩnh xoay người về chỗ ở.

“Sư phụ thật thích vật nhỏ kia”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cũng tốt, vừa vặn nhờ hắn chăm sóc vài ngày”

Thẩm Thiên Lăng >_<. “Hoa Đường, Diệp đại ca, bây giờ là sư phụ, hình như toàn là người khác chăm sóc nó cho chúng ta”

“Vậy chứng tỏ con trai được nhiều người thích”. Tần Thiếu Vũ trốn tránh trách nhiệm, dẫn Thẩm Thiên Lăng về phòng.

Trôi nổi trên biển rất lâu, lần này dù hai chân bước trên mặt đất nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn cảm thấy hơi lắc lư, thậm chí dạ dày cũng khó chịu. Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng uống xong một chén trà nóng thì nhét hắn vào trong chăn, đốt hương an thần giúp hắn ngủ ngon, cho đến giờ cơm tối mới đánh thức.

“Tối rồi”. Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt.

“Trên đảo tối sớm hơn đất liền”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn dậy. “Đi ăn cơm”

“Ừ”. Tuy rằng không muốn ăn, nhưng vẫn rất nhớ rau tươi! Vì vậy sau khi rửa mặt qua loa xong, Thẩm Thiên Lăng theo Tần Thiếu Vũ vào nhà ăn, vừa vào cửa thì hơi kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng đây là một hòn đảo cách xa nhân thế, sao lại có nhiều người như vậy?

“Đều là những người vô gia cư được sư phụ chứa chấp”. Tần Thiếu Vũ giải thích. “Trên đảo rất lớn, cũng có nước ngọt, ngoại trừ phải vận chuyển một ít rau quả bên ngoài thì còn lại đều tự cấp tự túc”

“Tiền bối thật nghĩa hiệp”. Thẩm Thiên Lăng tán thưởng. “Hắn đâu rồi?”

“Sư phụ dù sao cũng lớn tuổi, không thể lỡ bữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên đã ăn cơm trước rồi, còn mang tiểu phượng hoàng đến phòng chế thuốc”

“Mời công tử dùng trà”. Nha hoàn rất nhiệt tình.

“Đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng hết hồn. “Tự ta làm là được rồi, mọi người không cần ở lại đây”

Cũng đừng dùng ánh mắt nóng hừng hực như vậy nhìn ta!

Làm sao mà ăn được!

Mọi người nghe vậy đồng loạt tỏ ra rằng công tử thật khách khí, chúng ta chờ lâu lắm mới chờ đến lúc cung chủ mang công tử lên đảo, nhất định phải xem cho đã.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Không sao, cứ ăn đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dọc đường cũng bị nhìn quen rồi”. Idol quốc dân Thẩm tiểu thụ, tất nhiên đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm!

Thẩm Thiên Lăng >_<, nói cũng không sai, nhưng trước kia ta vẫn tưởng người sống trên đảo thì không có nhiều ham mê!

Nhưng vì sao giống y như trên đất liền vậy?

Thật không thích ứng được!

Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng đi tìm Quỷ Thủ thần y. Nha hoàn và người hầu vừa dọn bàn vừa cảm thán, Thẩm công tử thật thanh tịnh, chỉ ăn rau mà không ăn thịt, vừa nhìn đã biết là trên thiên giới mới xuống, còn chưa nhiễm bụi trần!

Ngày mai nhất định phải dặn đầu bếp chỉ làm các món rau.

Còn Tần cung chủ có ăn thịt hay không thì… kệ hắn!

Trong tiểu viện, Quỷ Thủ thần y đang đút thức ăn cho tiểu phượng hoàng, sau khi nhìn thấy hai người thì phủi tay đứng dậy. “Nghỉ ngơi tốt rồi sao?”

“Vâng, đa tạ tiền bối”. Thẩm Thiên Lăng rất lễ phép.

“Tới cho ta bắt mạch một chút”. Quỷ Thủ thần y bảo hắn ngồi đối diện.

Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế đá, ngoan ngoãn đưa tay ra.

Vì vậy Cục Bông cũng bắt chước thò một móng ra.

Quỷ Thủ thần y tay phải bắt mạch cho Thẩm Thiên Lăng, tay trái thản nhiên nắm móng vuốt của Cục Bông, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

“Chíp!”. Cục Bông hưng phấn, tuy không biết là gì nhưng hình như rất lợi hại!

Thẩm Thiên Lăng: …

Đây cũng xem như ông nội nhỉ.

“Hàn độc ở trong cơ thể rất lâu”. Một lát sau, Quỷ Thủ thần y nói. “Sợ là phải tốn sức”

“Có thể trị triệt để không?”. Tần T


Lamborghini Huracán LP 610-4 t