XtGem Forum catalog
Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324782

Bình chọn: 7.00/10/478 lượt.

ươi là lúc nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nói. “Đầu tháng bảy, qua rồi”

“Sao không cho ta biết sớm?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Cũng không phải chuyện gì to tát, cần gì nhớ kĩ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu ngươi không hỏi ta cũng quên”

“Không được”. Tần Thiếu Vũ vỗ một phát. “Ta bù lại cho ngươi”

“Còn có thể bù ư?”. Thẩm Thiên Lăng lau nước mũi. “Không cần phiền phức như vậy”

“Sinh nhật của Lăng nhi sao lại phiền?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nghe lời, mau khoẻ lại đi”

“Thử nói xem ngươi định tặng quà gì cho ta?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác, nếu như là kiểu biến thái vô sỉ ‘ta tặng chính mình cho ngươi’ thì ta bệnh thêm vài ngày nữa sẽ an toàn hơn!

“Sao có thể nói trước được”. Tần Thiếu Vũ không chịu tiết lộ.

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài thay đổi chiến lược, hỏi lòng vòng. “Quà tặng là ngươi ư?”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy cau mày. “Ngươi muốn ta tặng người cho ngươi ư?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đương nhiên không, không phải người mới yên tâm.

“Ngươi coi trọng ai đó ư?”. Tần Thiếu Vũ híp mắt nắm lấy cằm hắn.

Thẩm Thiên Lăng biện giải. “Ta chỉ ví dụ mà thôi”

“Sau này không được ví dụ kiểu này nữa”. Tần Thiếu Vũ buông tay ra. “Ta đảm bảo ngươi sẽ thích món quà này”

Cực kì chắc chắn.

Vì vậy những ngày kế tiếp, Thẩm Thiên Lăng vẫn luôn khó chịu muốn biết quà tặng rốt cuộc là gì, thậm chí nằm mơ cũng thấy cảnh bóc quà, quả thật muốn phát điên!

Cho nên đến khi nhìn thấy quà tặng trước mắt, trong lòng hắn kích động biết bao nhiêu!

Tần Thiếu Vũ đặt một hộp đỏ gắn khoá đồng lên bàn. “Mở ra xem”

Thẩm Thiên Lăng hớn hở cầm lấy chìa khoá, ngoài sân lại truyền tới tiếng bước chân vội vã, sau đó ám vệ đẩy ba cái xe tới, trên đó chất đầy hộp.

“Đã xảy ra chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Đây là quà của chúng ta tặng cho công tử”. Ám vệ cười khoe răng, rõ ràng tâm trạng rất tốt. “Không phải thứ gì quý hiếm, chỉ là tấm lòng mà thôi”

“Sao ta lại có thể không biết ngượng như vậy” (Câu nói kinh điển khi nhận quà/ ân huệ của người khác để thể hiện phép lịch sự ~). Thẩm Thiên Lăng bị số lượng và kích thước chấn động.

“Thứ nhất vì may mắn, thứ hai vì vui vẻ, công tử đừng từ chối”. Ám vệ lại nói. “Đúng rồi, dân chúng dưới chân núi nghe vậy cũng đồng loạt gửi quà cho chúng ta, đều đặt ở sảnh trước, đợi chúng ta kiểm tra xong sẽ đưa cho công tử”

Thẩm Thiên Lăng: …

Quả thật không cần khách khí như vậy!

“Tặng quà xong rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Xong rồi”. Ám vệ chờ mong gật đầu, thật muốn ở lại mừng sinh nhật với công từ, đương nhiên còn có Thiếu cung chủ!

Sau đó đã bị Tần Thiếu Vũ dội nước lạnh. “Đếm tới ba, mau biến đi, ba”

“Đừng như vậy chứ!”. Ám vệ ôm đầu chạy ra ngoài. Sao cung chủ có thể hèn hạ như vậy, không đếm một và hai! Ai có thể chịu đựng được chứ, quả thật đáng sợ!

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười nhìn Tần Thiếu Vũ. “Mọi người chỉ muốn náo nhiệt bên nhau thôi, để bọn họ ở lại cũng đâu có sao”

“Thời điểm này không nên có người ngoài”. Tần Thiếu Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn. “Mở ra xem đi”

“Vì sao không thể có người ngoài?”. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hoài nghi. Tốt nhất đừng là thứ kì quái gì đó, nếu không nhất định phải ly hôn với hắn, cực kì biến thái!

“Mau lên”. Tần Thiếu Vũ giục.

Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, liều chết mở ra nắp hộp, quả thật chính là liệt sĩ cách mạng!

Thứ trong hộp “bình yên” lộ ra ngoài, là một miếng ngọc nho nhỏ, có hai người đang nắm tay nhau, bên cạnh còn có một con phượng hoàng.

“Cái gì thế này?”. Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng.

“Ngươi và ta”. Tần Thiếu Vũ tiến tới hôn nhẹ hắn. “Còn có con trai”

“Chíp”. Cục Bông phơi đủ nắng trên nóc nhà, lười biếng nhảy xuống, thân thiết nhào vào lòng Thẩm Thiên Lăng muốn được gãi.

“Là người khắc ngọc nổi tiếng nhất Tây Nam, đang ở gần Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta tìm hắn làm thứ này, có thích không?”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, đồng thời hơi chột dạ. Đưa miếng ngọc thuần khiết như vậy thế mà mình cứ lo sẽ gặp phải thứ kì quái, mình đúng là đáng khinh và hèn hạ!

Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn vào phòng, tìm một cái giá đặt miếng ngọc lên, đúng lúc có một tia nắng chiếu vào khiến nó càng sống động hơn trước.

“Chíp”. Cục Bông ngồi phía trước miếng ngọc nhìn một chút, sau đó lại đi soi gương, cuối cùng kiêu ngạo hất đầu.

Cực kì khí phách, còn lãnh khốc hơn trên miếng ngọc!

Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy Thẩm Thiên Lăng, kề vài tai hắn hôn một cái.

Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn hắn. “Chúng ta đi xem quà mọi người tặng đi”

“Không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Không có thời gian”. Tần Thiếu Vũ trả lời dứt khoát.

Thẩm Thiên Lăng càng bối rối. “Ngươi bận nhiều việc lắm sao?”

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu, ôm hắn lên giường. “Chúc mừng Lăng nhi lại lớn hơn một tuổi”

Thẩm Thiên Lăng căm giận kháng nghị, hồi nãy mình còn cho rằng hắn thuần khiết!

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ hôn lên môi hắn. “Gần đây ta chưa “yêu thương” ngươi”

“Không được”. Thẩm Thiên Lăng ra sức đẩy hắn. “Ta muốn mở quà”

“XX xong rồi mở”. Tần Thiếu Vũ đè tay hắn lại.

“Không được”. Thẩm Thiên Lăng đá hắn, xx xong làm