The Soda Pop
Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327980

Bình chọn: 10.00/10/798 lượt.

hiểm”

“Vậy là không đồng ý ư?”. Sở Uyên cau mày nhìn thẳng Tần Thiếu Vũ.

“Đợi ta giải độc cho Lăng nhi xong, sẽ quay lại kinh thành thỉnh tội với Hoàng thượng”. Tần Thiếu Vũ hơi nheo mắt. “Cáo từ”

Sở Uyên không nói gì, nhưng nét mặt hơi tối tăm.

Xe ngựa chạy về Lý phủ, Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông ngồi một bên thẫn thờ.

Cục Bông cũng trầm mặc ngồi trong lòng hắn, tâm trạng cực kì kém.

Ăn chưa no.

“Còn đang nghĩ chuyện vừa rồi sao?”. Diệp Cẩn ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn. “Hả?”

“Đừng lo”. Diệp Cẩn rót chén nước cho Thẩm Thiên Lăng. “Đừng nói là Hoàng thượng, dù là Thiên Vương Lão Tử yêu cầu, Thiếu Vũ cũng ưu tiên cho ngươi nhất”

“Kháng chỉ quả thật không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng chột dạ.

“Sở Uyên không phải người như vậy”. Diệp Cẩn xoa đầu tiểu phượng hoàng. “Huống hồ đắc tội Truy Ảnh cung sẽ không có lợi với giang sơn, hắn cũng biết rõ điều này”

Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng. Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.

“Chíp!”. Cục Bông cũng tức giận hất đầu.

Nửa con tôm!

“Nếu hắn dám làm khó Thiếu Vũ, ta sẽ dạy dỗ hắn cho các ngươi”. Diệp Cẩn cực kì khí phách!

“Hoàng thượng rất thích ngươi sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Diệp Cẩn.

“Ai cần hắn thích”. Diệp Cẩn đầy chán ghét.

“Nếu Hoàng thượng không thích ngươi thì sẽ không bao dung cho ngươi ngỗ nghịch như vậy”. Thẩm Thiên Lăng đưa Cục Bông cho Diệp Cẩn. “Nhưng ngươi là đại tẩu của ta, không thể đi theo hắn”

Diệp Cẩn: …

“Đại ca ta thích hợp với ngươi hơn Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc. “Ngươi nghĩ xem, nếu tương lai ngươi gả vào cung, mỗi ngày phải lục đục với một đống phi tần, đâu có thoải mái bằng vung kiếm giục ngựa với đại ca ta”

Diệp Cẩn >_ “Cho dù tình địch là Hoàng thượng, đại ca ta nhất định cũng không buông ngươi ra”. Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tràn ngập niềm tin nhìn Diệp Cẩn. “Cho nên ngươi cũng không thể buông tay”

Diệp Cẩn trợn mắt há mồm. “Ngươi ngươi ngươi nghĩ Sở Uyên có tình cảm với ta sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi lại.

“Đương nhiên không đúng!”. Diệp Cẩn muốn khóc.

“Vậy quan hệ giữa các ngươi là gì?”. Thẩm Thiên Lăng choáng váng.

“Nói ngươi cũng không hiểu”. Diệp Cẩn qua loa.

“Ngươi không nói sao biết ta không hiểu, ta cũng không phải ngu si”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn giục. “Nói mau”

“Nói chung ta chẳng có quan hệ gì với Sở Uyên cả!”. Diệp Cẩn nghiêm túc. “Chuyện này dừng ở đây, không được nói cho Thẩm Thiên Phong biết”

“Ngươi dám gọi thẳng tên Hoàng thượng mà bảo là không quan hệ ư!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì sắc bén.

Diệp Cẩn nhìn trời.

“Nói mau”. Thẩm Thiên Lăng cực kì cố chấp. “Nếu không ta sẽ nói cho đại ca biết”

Diệp Cẩn: …

“Nếu không phải tình nhân thì là người thân?”. Sau khi Tần Thiếu Vũ nghe thấy thì ở bên ngoài xe ngựa nói.

Diệp Cẩn cam chịu.

Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ngươi và Hoàng thượng là thân thích ư?”

“Đã sớm không có quan hệ gì với nhau rồi”. Diệp Cẩn vuốt ve tiểu phượng hoàng trong tay.

“Chíp!”. Cục Bông lãnh khốc lắc lắc lông tơ, ngay cả tức giận cũng bị quấy rối, thật đáng ghét!

Thẩm tiểu thụ khiếp sợ, đại tẩu hắn là hoàng thân quốc thích!

“Ngươi làm ra vẻ mặt gì thế này?”. Diệp Cẩn dở khóc dở cười nhìn Thẩm Thiên Lăng.

“Ta quả thật muốn biết”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay đại tẩu hắn đầy chờ mong! Thứ nhất là vì đại ca, thứ hai là vì lòng hiếu kì của chính mình!

“Cũng không có gì đáng nói”. Diệp Cẩn thoả hiệp. “Ta và hắn cùng cha khác mẹ”

“Ngươi là Vương gia ư?”. Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh.

Diệp Cẩn lắc đầu. “Mẹ ta không được sủng ái, sau khi sinh ta ra thì bị biếm vào lãnh cung mà chết. Lúc đó ta còn nhỏ nên được giao cho Hoàng hậu nuôi nấng. Lúc đó trong cung rất đông hoàng tử, nhưng không ai chịu chơi với ta. Sở Uyên giận ta giành mẫu thân với hắn nên càng ăn hiếp ta. Năm ta bảy tuổi, đang định đến chỗ Thái hậu thỉnh an, giữa đường thì bị mấy hoàng tử cãi nhau đẩy xuống nước, suýt nữa mất mạng”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Diệp Cẩn.

Mặc dù là tiểu hoàng tử nhưng thời thơ ấu thật thê thảm!

“Sau đó ta bệnh nặng một hồi, hôn mê năm sáu ngày, thái y nói ta không cứu được, may là gặp sư phụ”. Diệp Cẩn nói. “Ông ấy vốn được phụ hoàng mời vào cung bói toán chiêm tinh, sau khi nghe được việc này thì bảo rằng có duyên với ta, vài ngày sau mang ta ra khỏi cung”

“Là cốc chủ đời trước của Quỳnh Hoa cốc ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ừ”. Diệp Cẩn gật đầu. “Sư phụ đối xử với ta rất tốt, ta cũng ít khi ra khỏi cốc. Cho đến mấy năm trước sư phụ về trời, ta mang tro cốt của hắn đến miếu Thanh Tùng, trên đường về thì gặp Sở Uyên. Lúc đó hắn bị đâm trúng một đao, rất nhiều ngự lâm quân cũng bị thương”

“Vậy nên ngươi cứu hắn ư?”. Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

“Nếu biết sau khi cứu hắn sẽ đeo bám muốn ta quay về như vậy, ta cũng không cứu”. Diệp Cẩn nhìn trời.

Tuy thân phận đại tẩu hơi kinh hãi, nhưng ít nhiều gì đại ca cũng không cần làm tình địch với Hoàng thượng nên xem như tin tức tốt. Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, ít nhất tốt hơn tình trạng của bản thân.

Sau khi trở lại Lý phủ, Thẩm Thiên Lăng ngồ