
i trên ghế, dáng vẻ không yên lòng.
“Còn đang nghĩ chuyện của Diệp Cẩn ư?”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một chén trà.
“Không”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta đang nghĩ đến ngươi”
“Ta?”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Nghĩ cái gì về ta?”
“Nghĩ xem ngươi cự tuyệt Hoàng thượng như vậy liệu có bị gì không”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Đừng nghĩ lung tung”
“Hiện tại Hoàng thượng còn chưa đủ lông đủ cánh, sẽ nể mặt địa vị giang hồ của Truy Ảnh cung và Nhật Nguyệt sơn trang mà không làm gì”. Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày. “Nhưng tương lai thì sao? Một ngày nào đó hắn ngồi vững trên ngôi hoàng đế rồi, lúc đó ngươi có chắc là hắn không tính sổ chuyện ngươi kháng chỉ không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Hoàng thượng không phải người như thế”
“Không có gì là chắc chắn”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay Tần Thiếu Vũ. “Ta không muốn ngươi vì ta mà mạo hiểm”
“Bỏ qua hàn độc của ngươi mà đi đánh giặc mới là mạo hiểm”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Triều đình có rất nhiều người tài, Lăng nhi chỉ có một, ngươi nói ta sẽ chọn bên nào?”
“Nhưng… ô!”. Thẩm Thiên Lăng không đứng vững, lui về sau hai bước, suýt nữa ngồi lên Cục Bông.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng lắc lư chạy đi, đổi sang chỗ khác tiếp tục buồn bực.
Ngay cả nằm bất động cũng có thể bị đè, cực kì đáng giận!
“Không được nghĩ chuyện này nữa”. Sau khi dịu dàng hôn xong, Tần Thiếu Vũ nhả môi Thẩm Thiên Lăng ra. “Coi như chưa từng gặp qua Hoàng thượng, cũng không biết chuyện hắn nhờ chúng ta giúp, được không?”
Nói thì dễ lắm… Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, nhưng để tránh cho Tần Thiếu Vũ lo lắng nên vẫn ngoan ngoãn gật đầu. “Ừ”
“Như vậy mới ngoan”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Ta gọi nước tắm, đi ngủ sớm thôi”
“Chíp!”. Sau khi Cục Bông trút giận xong thì buồn ngủ, vì vậy xoè cánh nhảy xuống bàn, đẩy cửa đi tìm Diệp Cẩn, còn không quên ngậm theo viên trân châu của mình.
Ám vệ ngồi trên nóc nhà thở dài, đã quen cửa quen nẻo đến vậy rồi.
Cái này gọi là con nhà nghèo thì biết lo việc nhà.
Thiếu cung chủ nhà ta thật kiên cường!
“Chỉ có ngươi mới tốt thôi”. Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng đặt lên bàn. “Ngây thơ ngu ngốc, mọi người đều thích ngươi”
Cục Bông thả trân châu vào ổ, thoải mái nằm vào.
Dưới bụng là vô số viên ngọc long lanh, cảm giác cực kì an toàn!
CHƯƠNG 130: NGÀY CÀNG NÁO NHIỆT
Tối nay, Thẩm Thiên Lăng khó thấy được mất ngủ. Tuy hắn nhắm mắt lại cố gắng giả bộ ngủ nhưng loại chuyện này cần rất nhiều kĩ thuật, nằm im không nhúc nhích quả thật khó chịu.
“Đang nghĩ gì thế?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng.
Vẫn bị phát hiện… Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nằm sấp trước ngực Tần Thiếu Vũ.
“Nói mau”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
“Không ngủ được”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nhìn Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ nhìn thẳng Thẩm Thiên Lăng trong chốc lát, sau đó thở dài lắc đầu.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Nếu biết gặp Hoàng thượng sẽ khiến ngươi lo lắng như vậy, ta nên để ngươi ở nhà”. Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ. “Chẳng phải là ta từ chối yêu cầu đi đánh giặc của hắn thôi ư, chuyện này cũng khiến ngươi trắng đêm không ngủ được sao?”
“Nếu không có hàn độc của ta, ngươi sẽ đáp ứng xuất chính chứ?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
“Không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta rất tham sống sợ chết, nếu tránh được thì nhất định sẽ tránh xa”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Bây giờ có thể ngủ chưa?”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn.
“Nói chung nếu ngươi muốn làm gì thì cứ làm”. Thẩm Thiên Lăng kéo nhẹ lỗ tai Tần Thiếu Vũ. “Đừng bận tâm đến ta”
“Thật sao?”. Tần Thiếu Vũ cười nhẹ.
“Ừ… ô”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, đừng đột nhiên hôn lên như thế chứ, chẳng khoa học chút nào!
“Chính miệng ngươi nói ta muốn làm gì thì cứ làm”. Sau khi hôn, Tần Thiếu Vũ đè lên người Thẩm Thiên Lăng, vươn tay bóp bụng mỡ.
Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt nắm chặt khố. “Ta rõ ràng nói chuyện đánh giặc”. Sao lại cởi quần ta chứ, mau dừng tay!
“Dù sao ngươi cũng mất ngủ, hay là làm chút chuyện vui vẻ đi”. Tần Thiếu Vũ nâng chân Thẩm Thiên Lăng lên, dễ dàng cởi khố ném xuống đất.
Thẩm Thiên Lăng che lại “tiểu Lăng” lăn vào tường, thật đáng ghét!
Tần Thiếu Vũ giống như keo dán mà dính tới, thuận tay sờ xuống dưới.
“Đừng bóp lung tung!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận.
Tần Thiếu Vũ tiếp tục nắm áo lót của hắn.
“Không thể nói cho xong hay sao?”. Thẩm Thiên Lăng kéo lại vạt áo kháng nghị.
“Còn muốn nói gì nữa?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Nếu không có ngươi, có lẽ ta sẽ đáp ứng Hoàng thượng. Nhưng hôm nay đã có ngươi bên cạnh, vậy không còn bất kì khả năng nào khác. Đừng nói trong triều có rất nhiều người tài, trận này chưa chắc đã thua, dù hiện tại trong triều không còn ai, dù mấy vạn đại quân đang ở đó chờ ta, ta cũng sẽ phụ lòng tất cả. Chỉ cần hàn độc của ngươi một ngày chưa giải, ta sẽ bỏ xuống tất cả mọi chuyện mà dẫn ngươi đi Nam Hải, như vậy xem như nói xong rồi chứ?”
Những lời yêu thương này thật cực kì khí phách! Vì vậy Thẩm tiểu thụ bị chấn động, nhất thời không biết nói gì.
“Choáng váng rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ bóp cằm hắn.