80s toys - Atari. I still have
Giang hồ biến địa thị kì ba

Giang hồ biến địa thị kì ba

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327162

Bình chọn: 8.00/10/716 lượt.

trước”. Lý Bạch Thiên nói. “Sau đó quay lại tìm hai vị sau”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn theo hắn ra cửa.

Đại phu cũng vội vàng thu thập hòm thuốc chạy ra cửa – người giang hồ thật đáng sợ, vẫn cách xa một chút thì tốt hơn!

“Cung chủ thấy sao?”. Đợi cho căn phòng yên tĩnh lại, Hoa Đường hỏi.

“Tiểu Ngũ hoài nghi hái hoa tặc không phải chỉ một người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lý Bạch Hạo vẫn hôn mê ư?”

Hoa Đường gật đầu. “Có điều thể chất hắn không tệ, lại có chút công phu làm nền, muộn nhất là ngày mai sẽ tỉnh lại”

“Còn Lăng nhi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Thẩm công tử hơi say rượu, ăn cơm xong uống thuốc thì đã ngủ”. Hoa Đường nói. “Có điều hình như tâm trạng không tốt, còn đeo ngọc bội Cung chủ thích nhất vào cổ con chó”

Tần Thiếu Vũ: …

Ai có thể nói cho hắn biết trong đầu đứa ngốc kia rốt cuộc đang nghĩ gì không!

Hoa Đường vẻ mặt đồng cảm trả ngọc bội cho hắn.

“Ta đi xem Lý Bạch Hạo trước”. Tần Thiếu Vũ vén rèm vào buồng trong.

“Lại nói, Lý phủ cũng thật đáng thương”. Hoa Đường đứng bên giường thở dài, một thiếu niên 16, 17 tuổi vốn là tiền đồ sáng lạn, lần này sợ là bị huỷ.

CHƯƠNG 46: BÉO Ú!

So với Lý Bạch Cẩm ốm yếu, Lý Bạch Hạo nhìn qua khoẻ mạnh hơn nhiều, tuy hôn mê nhưng sắc mặt cũng không đến mức quá tái nhợt.

“Trên người còn chỗ nào có thương tích không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Hoa Đường lắc đầu. “Vẫn chưa phát hiện, cũng trúng thuốc mê giống mấy người trước kia”

“Cũng không biết là tà giáo gì chạy ra nữa”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Bên tiểu Ngũ có tin tức gì không?”. Hoa Đường hỏi.

“Đã tìm được mấy người khả nghi, có điều còn đang theo dõi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không có bằng chứng, cũng không thể bắt bậy”

“Sợ phải ở đây tốn sức một trận”. Hoa Đường thở dài. “Chúng ta hầu như không có đầu mối, nam tử trong thành hết một người lại tới một người bị hại, bên ngoài đã có lời đồn rằng lần này không phải do người mà do yêu ma gây nên”

“Bất kể là người hay yêu, nếu đã đáp ứng thì phải làm được”. Tần Thiếu Vũ ra ngoài. “Gọi Phạm Nghiêm tới thư phòng gặp ta”

“Phạm đường chủ ra ngoài rồi”. Hoa Đường nói. “Thuộc hạ lập tức cho người đi tìm”

“Ra ngoài?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Vâng”. Hoa Đường nói. “Thấy phu nhân tâm trạng không tốt, Phạm đường chủ muốn ra ngoài mua đồ chơi về dỗ phu nhân vui lên”

Tần Thiếu Vũ: …

Hoa Đường giải thích. “Phạm đường chủ cũng là có ý tốt”

“Nói Diêu Khiêm trừ nửa năm tiền lương của hắn”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

“Vâng”. Hoa Đường thầm mặc niệm cho Phạm Nghiêm.

Đã nói chuyện dỗ dành phu nhân cứ giao cho cung chủ mà, có liên quan gì tới ngươi đâu!

Thật không đáng đồng cảm chút nào!

Mà trong thiên viện, Thẩm Thiên Lăng đang duỗi người, sau đó sảng khoái không gì sánh được mà mở mắt.

Ban ngày ôm chăn ngủ, cảm giác này thật tốt.

“Phu nhân tỉnh rồi”. Ám vệ Truy Ảnh cung ló xuống từ trên xà nhà, nửa người treo ngoài cửa sổ. “Muốn dùng cơm tối chưa?”

Thẩm Thiên Lăng lười biếng quay về trên giường. “Không ăn”

“Không được”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang vạch ngói lộ ra gương mặt nghiêm túc. “Trước lúc xuất phát Đại thiếu gia đã dặn kỹ, công tử không thể thiếu một bữa cơm”

Thẩm Thiên Lăng: …

Một người ăn không có gì thú vị a!

“…Ừm, đâu?”. Thẩm tiểu thụ lẩm bẩm.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đưa mắt nhìn nhau hoang mang, ừm đâu là ý gì?

Nhưng ám vệ Truy Ảnh cung đã nhận ra hàm ý trong đó, vì vậy lập tức trả lời. “Cung chủ nửa canh giờ trước mới về, đang ở chỗ Lý Bạch Hạo, rất nhanh sẽ đến tìm phu nhân”

“Vậy chờ hắn về ăn”. Thẩm Thiên Lăng ngáp.

“Vâng”. Ám vệ Truy Ảnh cung đắc ý, dùng ánh mắt cực kì thiếu ăn đòn liếc lên nóc nhà.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …

Mẹ nó!

Hèn hạ!

“Chúc thiếu hiệp xin dừng bước!”. Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ngăn cản.

“Ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng không nghe thấy tiếng.

“Chúc Thanh Lam, Chúc thiếu hiệp”. Ám vệ ở bên cửa sổ nói. “Nói là trong lúc rảnh muốn tiếp chuyện với phu nhân”

WTF vậy mà còn tìm tới cửa!

Cơ bản là không muốn gặp!

Hơn nữa ta có gì hay đâu mà tiếp chuyện!

Thẩm Thiên Lăng lãnh diễm cao quý như đoá hoa sen. “Ta khó chịu!”

“Nghe giọng công tử có vẻ buồn bực, hay là tại hạ thổi một khúc cho công tử thư giãn tâm tình?”. Chúc Thanh Lam ở ngoài phòng nói.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đại ca ngươi có phải quá phóng túng rồi không!

“Bêu xấu rồi”. Thấy hắn không cự tuyệt, Chúc Thanh Lam cởi xuống trúc địch bên hông, chậm rãi thổi nốt đầu tiên.

Tiếng địch du dương như nước chảy qua khe núi, quả nhiên không cùng cấp bậc với tiếng tiêu ghê người của Diệp cốc chủ lúc trước, quả thật khiến người khác tinh thần sảng khoái!

Mẹ kiếp còn là một con hồ ly tinh có tài! Thẩm Thiên Lăng ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này! Nếu như vậy chẳng phải mình so ra kém hơn sao… Ấy sai rồi, liên quan gì tới mình! Thẩm Thiên Lăng lắc lắc đầu, tiểu Ngũ thật đáng thương, gặp phải một đối thủ bất phàm như vậy!

“Công tử thấy sao?”. Hết một khúc, Chúc Thanh Lam hỏi.

“Hay lắm!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói thì Tần Thiếu Vũ đã từ bên ngoài đi vào.

Thẩm Thiên Lăng nghẹn khí, hay thì được rồi, còn vỗ tay làm gì! Mấy tuổi rồi mà