80s toys - Atari. I still have
Hảo hảo, là ta yêu ảo đấy!

Hảo hảo, là ta yêu ảo đấy!

Tác giả: Alice

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322755

Bình chọn: 8.5.00/10/275 lượt.

lại le te nộp đơn học tiếp lên thạc sĩ, thế là học tiếp một năm ở trường đại học A. Thế Huân cũng học tiếp, biết Tử Thao cũng học cùng thì trố con mắt ra, cái kẻ lười biến này mà cũng đòi học lên thạc sĩ a?

-Tiểu Đào, hôm này mấy giờ em hết tiết?-Diệc Phàm dừng xe trước công đại học A, giữ tay nó lại khi nó vừa bước xuống.

-Huh? Khoảng chin giờ, lúc đó anh không đón được đâu, em sẽ tự về, nhé.-Nó nhoẻn môi cười, vỗ vỗ nhè nhẹ lên bàn tay người kia, phì, suốt ngày lo lắng, nó đâu phải con nít đâu a.

-Được rồi, đi học vui vẻ, bà xã.-Hắn miết bàn tay nó, cười một cái trìu mến rồi phóng xe đi.

Tử Thao đứng đó tự cười ngây ngốc, tên chồng của nó, sến súa vô bờ bến mà. Bước nhanh chân vào giảng đường, nó đụng ngay mặt tên giáo sư Mạc trời đánh, anh ta nhìn nó chẳng có tí thiện cảm nào, vì sao? Ấn tượng cho bốn năm học bị một tên sinh viên thiên tài coi thường lúc nào cũng ngủ trong tiết chắc cũng khắc sâu vào não của Mạc giáo sư rồi nhỉ?

Ngồi xuống chỗ quen thuộc cạnh cửa sổ, nó lật sách ra học bài, gọng kính ngang mũi, áo sơ mi trắng, mái tóc vàng kim nhẹ rũ xuống, ánh nắng ban mai soi vào, từng ta nắng càng tôn lên vẻ “nam thần” cho nó. Trong khung cảnh thần tiên đó, một kẻ không kìm được lòng mà đưa điện thoại ra chụp lại.

Chín giờ, tiếng chuông kết thúc vang lên, nó đứng dậy gom sách vở cho vào ba lô nhanh chóng ra về, Thế Huân hôm nay không có tiết không đi ké về được, chắc hôm nay phải đi xe buýt rồi. Vừa ra tới cửa giảng đường, một người đã đứng đó chặn đường nó bằng một cánh tay.

-Lại có việc gì nữa?-Nó không kiềm được cái thở dài, liếc mắt nhìn kẻ cả gan chặn đường mình.

-Sinh viên Hoàng, em chưa nộp bản đăng ký cho hội thảo công nghệ thông tin cuối tuần này.

-Đây, còn việc gì nữa không, tiến sĩ Kim?-Nó ném tờ giấy đăng ký vào mặt kẻ kia, khoanh tay khó chịu nhìn anh ta.

-Không, mà đừng gọi anh là tiến sĩ Kim chứ, anh tên là Kim Tuấn Miên, gọi là Tuấn Miên đi.-Anh chàng cũng khoanh tay theo dáng đứng của nó, nghiêng đầu nói.

-Tiến sĩ Kim, phiền anh tránh đường, tôi còn phải về nhà.-Nó quác mắt, cái tên trước mặt nó thật phiền phức a.

-Hm…-Anh chàng tiến sĩ trẻ nhìn thấy ánh mắt khó chịu của nó liền nhích người tránh qua một bên, Tử Thao theo đó mà bước ra ngoài, chẳng them xếm xỉa gì đến vị tiến sĩ kia.

Kim Tuấn Miên là một tiến sĩ trẻ đến từ Hàn Quốc, được chuyển đến đại học A cách đây hai tháng, lại được xếp làm trợ giảng cho khóa nghiêng cứu sinh của Tử Thao. Anh ta thề, từ lúc bước vào giảng đường, người con trai với mái tóc bạch kim tỏa sáng dưới ánh nắng bên khung cửa sổ đã hớp hồn Kim Tuấn Miên này. Xinh đẹp, lạnh lùng, sắc sảo, và là một thiên tài, anh luôn cố gắng suốt hai tháng để tiếp cẩn cậu sinh viên họ Hoàng đó. Và có vẻ không thành công cho lắm vì cậu ta lúc nào cũng phớt lờ anh, sao chứ? Anh chắc chắn rằng mình là một người vừa có ngoại hình nổi bật, không thua kém, tài giỏi, gia đình có địa vị, không thể nào mà lại bị khinh thường được, lòng quyết tâm chinh phục mỹ nhân băng giá dâng trào trong bộ lòng phèo Tuấn Miên. Những món quà không tên trong tủ cá nhân, thức ăn nhanh, lon coffee trong ngăn bàn quen thuộc, hay thường xuyên bất ngờ gọi tên người ta trong lúc giảng bài để làm khó dễ, chậc, hình như người ta vẫn chưa động lòng mà.

CHAP 25 Vì THế Mà TôI MớI CướI ANH ấY (2)

Tử Thao đi ra khỏi cổng đại học A, bắt chuyến xe buýt số bảy để về nhà, sau khi kết hôn, bố mẹ Diệc Phàm sắm hẳn cho hai vợ chồng nó một căn hộ sang trọng ở khu đô thị ven sông. Mát mẻ, yên tĩnh, Tử Thao thực rất thích ngôi nhà này, và cả Diệc Phàm cũng vậy. Xe buýt dừng lại cách nhà nó chừng hai trăm mét, Tử Thao đeo ba lô bước xuống xe, bây giờ hẳn còn sớm, kịp để nấu một bữa cơm, nó vui vẻ đeo tai phone với bản nhạc êm dịu đi bộ về nhà.

-Tử Thao sống ở khu này sao?-Một người ngồi trong chiếc xe hơi màu trắng đậu gần đó gác tay lên thành cửa, khóe môi nhếch lên.

.

.

.

-Phàm, anh mau rửa tay rồi ăn cơm.-Nó nhắc khéo kẻ đang vòng tay ôm eo mình phá rối nó nấu ăn.

-Rửa rồi.-Kẻ kia vẫn dày mặt đứng yên, tựa cằm lên vai người thấp hơn ngọ nguậy.

-Vậy mau ra bàn ngồi đi, đừng có phá em a.-Nó nghiêng đầu, dung đầu mình gõ lên đầu hắn.

-Đưa đây, anh làm cho.-Hắn buông nó ra, giật lấy con dao trên tay Tử Thao mà sắt thái rau củ.. một cách… nhuần nhuyễn.

-Chậc, mẹ đúng là đào tào con rể rất tốt a.-Nó cười híp mắt, quay sang nêm nếm nồi canh.

Diệc Phàm phì cười, trước đây vì hắn thường ăn ngoài, không thì lại nấu mì gói, vì hắn nào giờ có nấu ăn đâu, Tử Thao đem chuyện này càu nhàu với Ngô mẹ và Hoàng mẹ, thế là Ngô mẹ đem con trai gửi gắm cho Hoàng mẹ dạy dỗ bếp núc, xem ra cũng không tệ.

-Ăn cơm nào.-Nó đặt tô canh lớn xuống bàn, hôm nay làm nhiều đồ ăn quá, chẳng biết có ăn hết không nữa.

Diệc Phàm đói bụng cả ngày, giờ thấy thức ăn như thấy vàng, đã vậy còn do vợ nấu, không ăn như thú mới là lạ. Tử Thao nhìn hắn gắp lấy gắp để mà trợn mắt tức giận, hắn rốt cuộc hôm nay lại không ăn uống trên công ty rồi.

-Phàm Phàm, cuối tuần này hội thảo do anh đề xuất sẽ diễn ra đấy.

-Anh biết rồi, giáo s