Old school Swatch Watches
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324241

Bình chọn: 8.5.00/10/424 lượt.

g không có ai chịu nói với ta.”

Mạc ngôn chẳng buồn ngẩng đầu lên. “Đám người trong chùa Cam Lộ đều không ưa cô, sao chịu nói cho cô biết nên cắt loại cỏ nào.” Bà ta cứ cúi đầu đi về phía trước, lúc bước lúc dừng, vừa cắt cỏ vừa nói: “Cắt cỏ thoạt nghe cứ tưởng là một công việc dễ dàng, kỳ thực không dễ chút nào.” Bà ta ngắt vài cọng cỏ, đưa tới cho tôi xem. “Loại cỏ đuôi chó này là tốt nhất, vừa thẳng lại vừa đốt được lâu.”

Những loại cỏ mà bà ta nói tới có quá nửa tôi chưa từng nhìn thấy lần nào, chỉ thầm ghi nhớ để sau này còn tiện phân biệt.

Mạc Ngôn lại nói tiếp: “Vừa rồi Tịnh Bạch nói một câu không sai, cắt cỏ phải xem vị trí. Cỏ có loại ở dốc trước và dốc sau, loại ở dốc sau thường cao lớn nhưng lại nhiều nước, không dễ đốt, loại ở dốc trước thì vì được nhiều nắng nên khô, khi đốt cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Chân tay bà ta rất linh hoạt, chẳng bao lâu sau đã cắt được một đống lớn, xếp tất cả vào trong chiếc sọt của tôi. Tôi đi theo phía sau, bối rối học theo nhưng chẳng cắt được bao nhiêu, không kìm được cười nhăn nhó, nói: “Ta đúng là vô dụng, đến việc cắt cỏ cũng phải nhờ bà chỉ dạy, đã thế lại còn cắt chậm nữa.”

Bà ta đưa mắt liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Cô vốn chưa từng làm những việc này, cứ từ từ mà học. Ta thấy mấy việc như thêu thùa của bọn cô mới là khó học, nếu bắt ta làm, ta cùng lắm chỉ thêu được một quả trứng vịt thôi!”

Tôi thấy bà ta tuy lạnh lùng, không hợp với mọi người nhưng lại nhiệt tình, tốt bụng, quả là một người ngoài lạnh trong nóng. Bà ta chịu ra tay trợ giúp, tôi cảm kích vô cùng.

Sau khi bận rộn suốt một buổi sáng, chúng tôi cắt được hai đống cỏ rất cao, tuy đang là mùa đông nhưng trên lưng tôi, mồ hôi đã tuôn đầm đìa. Mạc Ngôn lại giúp tôi bỏ cỏ vào sọt rồi giẫm cho thật chặt, nói: “Chỗ này đủ cho cô dùng vài ngày rồi, cũng tiện đi ăn nói với Tịnh Bạch.”

Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn bốn phía chỉ thấy mênh mang cỏ vàng, phần lớn đều đã héo khô, bèn cười, nói: “Chi bằng bà về trước đi, ta cắt thêm một ít nữa.”

Mạc Ngôn làm sao chịu, hơi cau mày, nói: “Thân thể cô vừa mới khỏe lại chưa lâu, cố làm quá sức như vậy để cho ai xem chứ? Cô còn đang trong thời gian ở cữ, cẩn thận kẻo lưu lại mầm bệnh rồi sau này tha hồ mà chịu khổ.” Bà ta vốn có đôi mày ngài hệt như đàn ông, lúc giận dữ chúng liền xoăn tít lại, trông càng đáng sợ hơn.

Tôi vội cười, nói: “Được, được. Ta nghe lời bà.” Tôi cảm kích không thôi, nói tiếp: “Lúc ta mới đến, bị bệnh, may nhờ có bà mang đường đỏ tới giúp đỡ. Bây giờ ta lại càng phải cảm tạ bà.”

Bà ta vỗ vào tay tôi một cái, cất tiếng cười rộ, nói: “Sao phải khách sáo như thế chứ!” Mạc Ngôn vốn rất khỏe, vỗ đúng vào chỗ vừa bị Tịnh Bạch véo, tôi bất giác kêu lên “úi chao” một tiếng. Mạc Ngôn nghe ra có sự khác thường, liền xắn tay áo tôi lên, phát hiện chỗ vừa bị Tịnh Bạch véo lúc này đã trở nên tím bầm.

Mạc Ngôn bừng bừng nổi giận, vỗ đùi đánh đét một cái. “Để ta đi nói với trụ trì.”

Tôi hoang mang kéo bà ta lại. “Không sao đâu, quay về bôi chút rượu thuốc là được rồi!”

Mạc Ngôn nói: “Không phải chỉ là cắt nhầm cỏ thôi sao, có phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu, sao có thể véo cô như vậy được?”, rồi lại trừng mắt nhìn tôi. “Cô ngốc thật hay ngốc giả thế, cô ta làm nhục cô như vậy, cô không biết đánh trả sao? Không biết đi nói với trụ trì hay sao?”

Tôi nhìn lại bà ta. “Vậy, nếu ta đánh trả hoặc đi nói với trụ trì thì sẽ thế nào?”

Bà ta buột miệng nói: “Trụ trì tất nhiên sẽ trừng trị cô ta một phen!”

Tôi cúi đầu lặng lẽ bước mấy bước rồi nói: “Đúng thế! Nếu ta đi nói với trụ trì, trụ trì tất nhiên sẽ xử lý việc này một cách công bằng. Thế nhưng một khi ta làm vậy, bọn họ nhất định sẽ càng ghét ta hơn. Trụ trì chỉ có một mình, bảo vệ được ta một lúc chứ không bảo vệ được ta cả đời. Nếu bọn họ ôm hận trong lòng, ngầm giở trò gì đó, ta thực sự không cách nào đề phòng được, do đó đành tạm thời nhẫn nhịn, hy vọng tình hình ngày sau sẽ tốt hơn một chút.”

Mạc Ngôn căm phẫn nói: “Cô đúng là tốt tính quá đấy. Nếu là ta, ta nhất định sẽ lập tức tát cho cô ta hai cái thật mạnh, để cô ta biết được sự lợi hại của bà cô đây.”

Bà ta nói năng đanh đá, thật chẳng giống một người xuất gia chút nào. Tôi chỉ khẽ cười khúc khích. “Phải rồi! Nếu ta mà có sức khỏe như bà, tất nhiên sẽ không ép dạ cầu toàn làm gì.”

Bà ta đắc ý nói: “Tất nhiên là thế rồi, cô nhìn xem trong chùa Cam Lộ này có ai dám ức hiếp Mạc Ngôn ta?”

Tôi mỉm cười, gật đầu. “Tất nhiên là không ai dám ức hiếp cô, trừ phi kẻ đó đã ăn gan hùm gan báo.” Tôi suy nghĩ một lát rồi bất giác có chút buồn bã. “Không biết ta đã đắc tội với bọn họ ở chỗ nào, sao bọn họ cứ luôn gây khó dễ cho ta như thế chứ?”

Mạc Ngôn bĩu môi, cất giọng khinh thường: “Còn có nguyên nhân gì khác được? Chẳng qua là do cô trẻ tuổi xinh đẹp, lại vừa từ trong cung ra, trước đây nhất định là được Hoàng đế sủng ái, do đó bọn họ mới không vừa mắt.” Bà ta thấp giọng cười giễu. “Bọn họ là một đám gái già, cả đời này ngay đến nam nhân cũng chưa được nhìn thấy mấy lần ấy chứ!”

Lời này quá mức lộ liễu, tôi bất giác đỏ bừ