Pair of Vintage Old School Fru
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324185

Bình chọn: 7.00/10/418 lượt.

chỉ ngẫu nhiên khen rằng Lung Nguyệt Công chúa trông giống nương tử, vậy mà Hoàng thượng đã bừng bừng nổi giận, còn đập vỡ cả chén trà, mắng Kính Phi nương nương mang lòng hiểm ác, cố tình nhắc đến kẻ mang tội. Nương tử cũng biết đấy, với tính cách của Hoàng thượng, bình thường không dễ gì tức giận, lần này quả thực đã nổi trận lôi đình. Khi đó nô tỳ đang hầu hạ bên cạnh, không khỏi sợ đến giật nẩy mình, chỉ dám đi nhặt những mảnh chén vỡ. Hoàng thượng xưa nay luôn cư xử với Kính Phi nương nương rất khách sáo, nào đã từng trách mắng bằng giọng nặng nề như vậy. Kính Phi nương nương khi đó cũng rất sợ hãi, ngây người suốt một hồi lâu, chỉ biết khấu đầu nhận tội.”

Tôi thầm nôn nóng, giữa tháng Mười một giá lạnh mà sống lưng bất giác rỉ đầy mồ hôi. Nếu Kính Phi xảy ra chuyện, Lung Nguyệt của tôi thực sự sẽ chẳng còn ai bảo vệ nữa. Nghĩ vậy, sắc mặt tôi biến đổi hẳn, vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

Phương Nhược dịu giọng an ủi: “Nương tử đừng lo, Kính Phi nương nương dù sao cũng là người có địa vị và danh vọng trong cung, Hoàng thượng chỉ trách mắng mấy câu, phạt hai tháng bổng lộc và liền mấy ngày không trò chuyện gì thôi. Hơn nữa, ngày ngày ngài vẫn tới thăm Công chúa. Tục ngữ có câu ‘gặp mặt là có ba phần tình cảm’, Kính Phi nương nương cũng biết cách lấy lòng Hoàng thượng, do đó bây giờ cơn giận của Hoàng thượng cũng dần tan rồi!”

Tôi thở phào một hơi, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, liền cất tiếng hỏi: “Kính Phi không phải là người lỗ mãng, sao có thể tùy tiện nhắc đến ta trước mặt Hoàng thượng như thế? Khi đó còn có ai ở đó nữa?”

Phương Nhược biết là không giấu được, đành nói: “Khi đó Kỳ Tần tiểu chủ cũng có mặt, còn nói một câu: ‘Trẻ con đứa nào trông cũng giống cha mẹ mình.’ Khi đó Hoàng thượng không nói gì, chắc hẳn Kính Phi nương nương muốn khơi dậy tình cảm của Hoàng thượng với nương tử, do đó đã nói một câu như thế, không ngờ lại khiến Hoàng thượng bừng bừng nổi giận.”

Tôi bất giác thầm nghĩ, những năm nay chẳng mấy ai có ý đồ gì với Kính Phi, nàng ta gần như không đua tranh với đời. Về sau Hoa Phi bỏ mạng, Kính Phi lại càng ngồi vững ở ngôi phi chính nhị phẩm, không phải lo lắng điều gì, thành ra mới sơ ý trúng kế của người hác. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi sinh lòng lo lắng.

Phương Nhược thấy tôi nhíu chặt hàng mày, biết tôi đang lo lắng điều gì, vội nói: “Kính Phi nương nương vốn thông minh, lại ở trong cung nhiều năm, bị trúng kế của người khác một lần là đã rút được kinh nghiệm rồi, đối phương đừng hòng có cơ hội giở trò lần nữa. Do đó, nương tử cứ yên tâm, Kính Phi nương nương nhất định sẽ bảo vệ được cho Công chúa. Huống chi lần này Kính Phi nương nương không hề bị thất sủng, còn nhờ Công chúa mà được lợi. Kính Phi nương nương là người vô cùng hiểu chuyện, đương nhiên biết Công chúa có thể giúp đỡ mình rất nhiều trong việc tranh sủng, do đó lại càng không dám sơ suất chút nào.”

Nghe thế tôi mới cảm thấy yên tâm hơn phần nào, khẽ cười, nói: “Quả đúng là ta đã quá căng thẳng, khiến cô cô chê cười rồi. Kính Phi nương nương kinh nghiệm dày dặn, về điều này thì ta rất yên tâm.”

Phương Nhược thoáng trầm ngâm, trong nụ cười lộ ra một tia không đành lòng. “Hơn nữa, Kính Phi nương nương thân ở ngôi cao, nhưng bấy lâu nay vẫn chưa có con.”

Lòng tôi sáng rõ như gương, vừa thương tiếc cho Kính Phi lại vừa cảm thấy vui mừng không tả. “Bởi vì nàng ấy không có con nên mới đối xử tốt với Lung Nguyệt của ta, coi nó như châu báu, cũng giống như Đoan Phi nương nương đối xử với Ôn Nghi Công chúa vậy.”

“Có thể nói Kính Phi coi Công chúa như tính mạng, yêu quý như yêu quý đôi mắt của mình ấy chứ!” Phương Nhược quả quyết nói.

Tôi thoáng buồn rầu, tựa như làn gió thu khẽ thổi bên ngoài rèm cửa sổ. “Chỉ là Hoàng thượng bây giờ thường xuyên tới chỗ Kính Phi nương nương, lỡ như sau này, Kính Phi nương nương sinh con đẻ cái, Lung Nguyệt của ta khó tránh khỏi sẽ bị xem nhẹ…”

Phương Nhược thoáng ngập ngừng, chậm rãi nói: “Hoàng thượng tuy thường tới chỗ Kính Phi nương nương nhưng lại rất ít khi nghỉ qua đêm. Dù sao Kính Phi nương nương cũng không phải người đẹp nhất, hơn nữa còn có những người như An Phương nghi và Kỳ Tần, bọn họ đâu dễ gì chịu im lặng. Ngoài ra, trước khi được tấn phong làm thục nghi, Kính Phi nương nương từng cùng ở Mật Tú cung với Hoa Phi.” Trong giọng nói đầy ý vị của Phương Nhược toát ra một tia cổ quái, cặp mắt xưa nay vốn luôn hiền hòa thấp thoáng nét bi ai. “Kính Phi nương nương chắc không thể có con được nữa đâu.”

Tôi bất giác cả kinh, sau nháy mắt đã hiểu ra mọi điều. “Hoan nghi hương?” Tôi nhất thời ngây ra, hồi lâu sau mới không kìm được, thở dài một tiếng. “Cửa thành bốc cháy, vạ đến cá dưới ao, con cá ấy mới thực vô tội biết chừng nào! Việc này Kính Phi có biết không?”

Phương Nhược lắc đầu, nói: “Không biết. Thái y chỉ nó thân thể Kính Phi không thích hợp để mang thai. Kính Phi trước giờ vẫn luôn bị giấu giếm chân tướng, tuy cũng từng định mạo hiểm sinh nở nhưng thân thể nàng ấy đã bị tổn hại, đâu cứ phải bản thân muốn mạo hiểm là có thể mạo hiểm được, do đó c