Disneyland 1972 Love the old s
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324150

Bình chọn: 10.00/10/415 lượt.

ng hai má, làm bộ như không nghe thấy gì, cất bước đi theo bên cạnh Mạc Ngôn. Thế nhưng bà ta thực sự rất khỏe, gánh hai sọt cỏ lớn mà vẫn bước đi như bay, nếu không phải vì nghĩ đến tôi mà đi chậm lại một chút, chỉ e sớm đã về đến chùa Cam Lộ rồi.

Quả nhiên, Tịnh Bạch nhìn thấy chỗ cỏ mà tôi mang về thì không bắt bẻ được gì, chỉ cau mày, bỏ lại một câu: “Sau này mỗi ngày đi cắt hai gánh cỏ về đây!” Thấy tôi xoay người lẳng lặng cáo từ, bà ta lại lớn tiếng nói: “Đi tắm rửa cho cẩn thận, trong cung có người tới thăm ngươi, đừng ra vẻ như thể bọn ta bạc đãi ngươi lắm!”

Tôi bất giác sững người, trong cung có ai tới thăm tôi được? Tôi là người mang tấm thân không lành bị trục xuất khỏi cung cơ mà! Trái tim tôi chợt trở nên ấm áp, liệu có phải là My Trang không? Phải rồi, cũng chỉ có My Trang mới lo lắng cho tôi thôi.

Chẳng rõ mấy chục ngày vừa qua, tỷ ấy sống thế nào, liệu có gầy hơn trước không?

Nhưng phi tần không dễ gì rời cung, My Trang làm thế nào để có thể tới đây thăm tôi?

Suy nghĩ như vậy, bước chân tôi bất giác nhanh hơn, trái tim không ngừng đập thình thịch, đi thẳng về chỗ ở của mình.

Đưa tay đẩy cánh cửa gỗ ra, tôi nhìn thấy bên cạnh trụ trì là một người phụ nữ vận cung trang tuổi chừng bốn chục, trên người vận một bộ áo váy thêu hoa màu xanh nõn chuối, lại khoác thêm một chiếc áo lụa màu xanh sẫm bên ngoài, mặt mũi rất mực hiền hòa, không phải Phương Nhược thì còn là ai được nữa?

Tôi bất giác ngây người, không ngờ người tới lại là bà ta, bất giác buột miệng gọi: “Phương Nhược cô cô!”

Phương Nhược nói liền hai câu “tốt lắm”, lại cầm lấy bàn tay tôi, giọng nói bất giác đã có chút nghẹn ngào: “Nương tử tiều tụy đi nhiều quá!” Bà ta vuốt ve cổ tay tôi, xót xa nói: “Sao nương tử lại gầy đến thế này chứ?” Còn chưa nói xong, bên khóe mắt đã xuất hiện vẻ không vui, liếc qua phía trụ trì.

Tôi biết rõ trụ trì vô tội, bà ta chỉ một lòng hướng Phật, rất ít khi để tâm tới những việc khác, vì vậy bèn nói: “Là tự ta sức khỏe quá kém đó thôi, mọi người trong chùa Cam Lộ đều đối xử với ta rất tốt.”

Phương Nhược nghe vậy mới chịu bỏ qua, lại mời trụ trì ra ngoài, kéo tay tôi cùng ngồi xuống, thân mật nói: “Ta có mấy thứ đồ tốt muốn mời nương tử xem đây.”

Tôi có chút nghi hoặc, chỉ thấy bà ta mở bọc đồ mang theo ra. “Những thứ này đều là do Thái hậu ban cho, để nương tử bồi bổ thân thể. Nương tử còn đang trong thời gian ở cữ, vốn nên ăn những thứ như gà ác, tổ yến để tẩm bổ, nhưng Phật môn dù sao cũng là nơi tu hành, thứ nhất là không thể ăn đồ mặn, thứ hai là những loại thức ăn quá quý giá cũng không tiện đưa tới.” Rồi bà ta liệt kê từng thứ: “Đây là phương thuốc điều dưỡng cho người vừa sinh nở, Thẩm Tiệp dư đã đặc biệt nhờ Ôn đại nhân kê giúp rồi nhờ nô tỳ đưa tới đây. Ôn đại nhân xưa nay từng xem mạch cho nương tử rất nhiều lần, do đó đơn thuốc này có thể nói là phù hợp với thể chất của nương tử nhất. Thuốc cũng đã được chuẩn bị sẵn rồi, nương tử cứ sắc theo đơn mà uống là được. Ở đây còn có cỏ ích mẫu, củ từ, long nhãn, vải khô, đều là do Thái hậu ban cho nương tử đấy. Còn mấy chiếc áo bông và áo gấm này nữa, để nương tử chống rét. Đây là than sưởi, tuy không bằng được thứ trong cung nhưng dùng tạm cũng ổn.” Phương Nhược ngó quanh bốn phía một lát rồi nói: “Chỗ này của nương tử có hơi sơ sài, chỉ sợ không thể chịu nổi mùa đông giá lạnh, đặc biệt là ở trong vùng núi thế này, đợi mấy ngày nữa, nô tỳ sẽ sai người đưa tới thêm một ít đồ chống rét.”

Tôi khom người, nói: “Ta là người mang tội, Thái hậu còn rất mực xót thương như thế, ta thực không dám nhận.”

Phương Nhược khẽ thở dài một hơi. “Sự oan khuất của nương tử, Thái hậu sao có thể không biết được chứ! Thái hậu kỳ thực rất thương nương tử, chỉ là không tiện nói ra mà thôi! Dù sao Hoàng thượng cũng là con ruột của Thái hậu, Hoàng hậu thì là cháu gái ruột của Thái hậu, có lỗi lầm gì, Thái hậu không thể không che chở.” Phương Nhược đưa mắt liếc nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Tuy lòng bàn tay với mu bàn tay đều là thịt, nhưng nương tử là người thông minh, tất nhiên biết rõ thịt ở lòng bàn tay với mu bàn tay cũng có phân chia chỗ dày chỗ mỏng. Xin đừng trách Thái hậu!” Bà ta nắm chặt bàn tay tôi, dường như có ý an ủi, lại càng giống như đang dặn dò.

Dường như có một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua, trong mắt tôi bỗng trào dâng cảm giác chua xót, phải khó khăn lắm mới kìm nén để nước mắt không rơi. “Ta không dám trách Thái hậu.”

Q.4 – Chương 5: Cố Nhân Tới (Hạ)

Phương Nhược khẽ gật đầu, nói: “Nương tử là người hiểu chuyện, hẳn biết rõ Thái hậu nương nương ẩn cư trong cung nhiều năm, không hỏi đến việc đời, lại thường xuyên bệnh tật nhưng đầu óc thì vẫn chưa hồ đồ. Có một số chuyện Thái hậu nương nương cũng chẳng có cách nào, dù hiểu rõ tất cả nhưng lại không thể nhúng tay, huống chi việc còn có liên quan đến tiền triều.” Sắc mặt hơi đờ ra, Phương Nhược nói với vẻ hết cách: “Suốt một tháng vừa qua, Hoàng thượng luôn tức giận, không cho phép người khác nhắc tới nương tử một câu. Hôm ấy Kính Phi nương nương ở trong Quân Chiêu điện hầu chuyện Hoàng thượng,