Duck hunt
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329064

Bình chọn: 10.00/10/906 lượt.

âu nói: “Hoàn Hoàn, trẫm tới rồi đây!”

Tôi ngẩn ngơ trong khoảnh khắc, Huyền Lăng, y cũng già rồi, khóe mắt đã có nếp nhăn, đôi mắt không còn trong veo như xưa nữa. Thời gian mấy năm thoắt đó đã trôi qua, sự cẩn thận khi mới vào cung, niềm hạnh phúc khi được ân sủng lần đầu, nỗi bi thương khi thất sủng, rồi còn cả sự chua xót khi phải dùng mưu kế với y và tâm ý nguội lạnh lúc rời cung, tất cả lần lượt lóe hiện trước mắt tôi. Bàn tay của thời gian thực vô tình, lạnh lùng tạo ra một khoảng cách xa xăm khôn tả giữa tôi và Huyền Lăng.

Hai chúng tôi, đã bốn năm liền không gặp nhau rồi.

Thời gian đã làm chúng tôi đổi khác, thứ duy nhất không đổi là chiếc long bào màu vàng tươi mà y đang mặc trên người, nó vẫn rực rỡ, bắt mắt như xưa, vẫn thể hiện thân phận cửu ngũ chí tôn của y.

Tôi cơ hồ muốn đưa tay ra chụp lấy màu vàng tươi ấy, chỉ có thứ màu sắc này mới có thể giúp tôi thực hiện điều mà tôi muốn thực hiện!

Động tác đưa tay của tôi bị y hiểu nhầm là một cử chỉ thân mật, y nắm chặt lấy bàn tay tôi, thở dài, nói: “Hoàn Hoàn, nàng đã rời xa trẫm lâu quá rồi!”

Nỗi u uất đã lích lũy quá lâu cùng niềm đau thương không thể nói ra miệng nhất thời cùng tuôn trào qua tiếng khóc, tôi gục đầu vào lòng y mà mà cất giọng nghẹn ngào: “Tứ lang, Tứ lang… Thiếp đã chờ chàng từ lâu lắm rồi!” Nước mắt tôi cứ thế lã chã tuôn rơi, Lý Trường biết ý liền khẽ kéo tay Cận Tịch, dẫn mọi người lẳng lặng rời đi.

Tôi biết, tôi chỉ có cơ hội này thôi. Trong lần này, tôi phải khiến y không cách nào quên tôi được.

Y dường như dã tiến bộ hơn nhiều so với bốn năm trước, tôi không hề bất ngờ, y có nhiều nữ nhân như thế cơ mà. Chỉ cần y muốn, mỗi tối y đều có thể ngủ với một nữ nhân mới.

Trong khoảnh khắc chiếc áo lót được cởi ra, tôi cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, nơi đáy lòng bất giác trào dâng một sự bài xích và chán ghét tới tột cùng. Đôi môi y mềm mại nhưng thô ráp, không ngừng mơn trớn trên cổ tôi, khiến tôi có cảm giác buồn nôn. Tôi vô thức ngoảnh đầu nhìn qua bên cạnh… Chiếc giường này, há có thể để cho Huyền Lăng đụng vào!

Cho dù đây chỉ là một chiếc giường gỗ đơn sơ trong thiền phòng, nhưng nó cũng thuộc về tôi và Thanh, sao tôi có thể hoan hảo với một nam tử khác ở nơi này như thế được!

Trong cơn nôn nóng, tôi bỗng nảy ra một ý, liền ghé tai Huyền Lăng mà cười, nói: “Nơi này không tốt.”

Tôi hơi trề môi chỉ về hướng chiếc sạp dài bên dưới ô cửa sổ phía nam mà mình hay dùng để ngủ trưa. Huyền Lăng cười phì một tiếng, nói: “Cô nhóc này đúng là càng ngày càng nghịch ngợm hơn rồi.”

Trong khoảnh khắc y tiến vào trong tôi, vì sự bài xích bất giác trào dâng tự đáy lòng, tôi bỗng có cảm giác đau đớn, liền không kìm được mà bật rên một tiếng khe khẽ. Y nghe thấy tiếng rên này thì lại càng hưng phấn, tôi cắn chặt môi dưới, cố gắng biến nỗi đau của mình thành sự hưng phấn và những giọt mồ hôi của y.

Ngoài cửa sổ, hoa đào nở đẹp tươi như gấm vóc, xuân sâu tựa biển. Mới chỉ một năm trước thôi, Huyền Thanh và tôi còn cùng nhau viết tấm thiệp hợp hôn bên dưới ô cửa sổ này.

Trọn đời ước hẹn, mãi mãi bên nhau.

Cầm sắt chan hòa, trọn kiếp đẹp tươi.

Y chết rồi, tất cả những điều đẹp đẽ trong quá khứ đều đã trở thành hư ảo. Mặc kệ cho hoa nở hoa tàn, trong sinh mệnh của tôi nay đã không còn mùa xuân nữa.

Nỗi đau đớn trong lòng tựa những bông hoa đào đang nở rộ ngoài kia, tôi buồn bã nhắm mắt lại, gượng nở một nụ cười vẻ như hài lòng.

Y nằm cạnh tôi thở dốc một hồi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Kỳ thực nếu không nhìn kĩ, bóng lưng của y trong giấc ngủ thực sự có mấy phần giống với Huyền Thanh. Vừa mới suy nghĩ như vậy, nước mắt của tôi thiếu chút nữa đã tuôn trào.

Huyền Thanh, Huyền Thanh, suốt kiếp này muội chẳng thể nào gặp lại huynh nữa rồi.

Q.5 – Chương 3: Màn Phù Dung Êm Ái Đêm Xuân

Đoán chừng Huyền Lăng đã sắp thức giấc, tôi bèn để cho nước mắt lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống lưng y. Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay phải của y, tay y bóng láng, mịn màng, nhưng có hơi mềm và nhão do đã lâu ngày không luyện võ. Còn Huyền Thanh, trên cánh tay phải của y có một hình xăm hết sức dữ dằn, khó ai có thể tưởng tượng nổi trên người một nam tử tuấn tú, nho nhã như y lại có một hình xăm như thế, chỉ có những người thân mật nhất mới có thể nhìn thấy được.

Huyền Lăng khẽ thở dài một tiếng vẻ đầy thỏa mãn, kế đó liền trở mình ôm lấy tôi lúc này đang nước mắt đầm đìa. “Hoàn Hoàn, vừa rồi nàng đã nhỏ ba mươi bảy giọt nước mắt vì trẫm rồi đấy!” Tôi thoáng ngẩn ra, kế đó lại càng xót xa rơi lệ. Y hỏi: “Tại sao nàng khóc?”

Tình dục, chẳng qua chỉ là một thứ dục vọng của con người mà thôi. Sự kết hợp của nhục thể đối với Huyền Lăng mà nói thì có là gì đâu chứ, bởi tất cả nữ nhân trong thiên hạ này vốn đều thuộc về y, sau một hồi ân ái, y hoàn toàn có thể phủ nhận, hoàn toàn có thể quên đi nữ tử vừa ân ái với mình.

Nhưng nam nhân, đặc biệt là những nam nhân vừa được thỏa mãn về nhục dục, thường là dễ nói chuyện nhất, dễ bị lay động nhất.

Đây chính là thời cơ mà tôi cần nắm lấy.

Tôi gối đầu lên cánh tay y, rơ