Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329103

Bình chọn: 7.00/10/910 lượt.

m rớm nước mắt, nói: “Ai ai cũng bảo năm xưa Hoàn Hoàn ương bướng rời cung, sai đến mức không còn thuốc nào chữa nổi. Chỉ có bản thân Hoàn Hoàn biết rõ, khi đó Hoàn Hoàn làm vậy thật sự không sai chút nào.” Huyền Lăng hơi cau mày, vẻ lạnh lùng trong mắt dần trở nên rõ rệt. Tôi giả bộ như không biết, xúc động nói: “Trước đây thiếp cứ ngỡ Tứ lang chẳng có chút tình ý nào với thiếp, chẳng qua chỉ vì thiếp là mẹ của Lung Nguyệt, lại có mấy phần giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu nên mới muốn thiếp ở lại trong cung. Hoàn Hoàn yêu Tứ lang vô cùng, nhưng thực sự đã bị câu ‘Hoàn Hoàn giống nàng’ kia làm tổn thương sâu sắc.” Tôi dần ngưng khóc, nói tiếp: “Rời cung bốn năm, Hoàn Hoàn không có lúc nào không nghĩ, nếu Tứ lang hãy còn một chút, không, chỉ cần là một chút chút tình ý với Hoàn Hoàn thôi, Hoàn Hoàn dù có phải chết cũng không còn điều gì nuối tiếc nữa. Hiện giờ Hoàn Hoàn rời xa Tứ lang đã bốn năm rồi, bốn năm không gặp, vậy mà Tứ lang vẫn lo lắng cho thiếp, vì nghe ni cô ở chùa Cam Lộ nói thiếp mang bệnh phải dọn ra ngoài mà dời gót tới đỉnh Lăng Vân này. Chỉ cần biết rằng Tứ lang thật sự có chút chân tình với Hoàn Hoàn, bốn năm ly biệt này đâu có gì là đáng tiếc. Nếu sớm biết được điều này, Hoàn Hoàn nguyện lòng giảm thọ mười năm…”

Y khẽ chặn ngón tay lên môi tôi, nửa như xót xa nửa như trách cứ: “Hoàn Hoàn, trẫm không cho phép nàng nói bừa như vậy!”

Nước mắt của tôi đậu trên bờ mi, rung rinh như muốn rơi xuống. Tôi đã từng luyện tập vô số lần, dáng vẻ rơm rớm nước mắt thế này dễ khiến người ta sinh lòng xót thương nhất, cũng dễ khiến y rung động nhất.

Y quả nhiên đã chấn động, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi. “Hoàn Hoàn, sau bốn năm ở chùa Cam Lộ, nàng quả đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn ương bướng như xưa nữa.” Y khẽ ôm tôi vào lòng. “Nếu không vì năm đó nàng cứ hay làm việc theo cảm tính, trẫm sao nỡ để nàng rời cung khi mới sinh Lung Nguyệt được ba ngày. Kỳ thực trẫm phế đi danh vị của nàng chính là muốn nàng tập trung suy nghĩ lỗi lầm, bởi nếu vẫn còn danh vị, nàng làm sao biết được nỗi khổ sau khi rời cung.” Huyền Lăng đưa mắt nhìn tôi, xúc động nói: “Nàng cũng thật quật cường, làm trẫm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nàng có biết trẫm đã vì nàng mà trừng phạt bao nhiêu phi tần không, ngay đến Như Kim… Nàng không biết Như Kim trông giống nàng đến thế nào đâu.”

Phó Như Kim ư? Cô ta giống tôi hay là giống Thuần Nguyên Hoàng hậu đây? Tôi không hỏi, bởi giống ai cũng không quan trọng, y chẳng qua chỉ dùng một cái bóng để thay thế một cái bóng khác mà thôi. Huống chi dù y sủng ái Phó Như Kim đến mấy, đến cuối cùng cũng đâu có thèm nhỏ một giọt lệ vì cái chết thảm của cô ta.

Thế nhưng ngoài miệng tôi lại lộ rõ vẻ tò mò: “Như Kim là ai thế? Cô ấy giống thiếp lắm sao?”

Huyền Lăng khẽ hôn lên trán tôi, cười nói: “Giống ai cũng không quan trọng, việc đã qua rồi, trên đời đã không còn con người ấy nữa rồi.”

Tôi không nói gì, nữ nhân y đã sủng ái suốt một năm, nữ nhân vì sự sủng ái quá mức của y mà trở thành mục tiêu công kích của mọi người, vậy mà chỉ được y nhắc tới bằng một lời dửng dưng như vậy, thật là đáng thương tới tột cùng.

Tôi gục đầu lên vai y, sụt sịt nói: “Là ai cũng không quan trọng, Hoàn Hoàn chỉ cần có Tứ lang ở đây thôi. Tứ lang, thiếp thực sự rất sợ đời này kiếp này sẽ không còn được gặp lại chàng, còn cả Lung Nguyệt nữa… Lung Nguyệt của chúng ta…”

Huyền Lăng dịu dàng xoa nhẹ lưng tôi, khẽ cười, nói: “Không phải trẫm đang ôm nàng đó sao? Lung Nguyệt vẫn khỏe, nàng không biết nó ngoan ngoãn, đáng yêu đến thế nào đâu, Kính Phi thương yêu nó vô cùng.” Rồi y hơi cau mày lại. “Chỉ đáng tiếc trẫm không thể mang nó tới đây cho nàng xem.”

Tôi lộ vẻ buồn thương, nghẹn ngào nói: “Được nghe Tứ lang nói là Lung Nguyệt vẫn khỏe, thiếp cũng yên tâm rồi!” Thoáng trầm ngâm một chút, tôi nói tiếp: “Kỳ thực không có người mẹ ruột như Hoàn Hoàn, Lung Nguyệt vẫn có thể sống tốt.”

Huyền Lăng nhìn tôi chăm chú rồi khẽ thở dài. “Kỳ thực năm đó nếu nàng không rời cung, Lung Nguyệt được mẹ ruột chăm sóc hẳn sẽ tốt hơn nhiều. Có điều cứ nhìn tình hình bây giờ mà xét, nàng nhờ cậy Kính Phi cũng không phải là nhờ nhầm người.”

Những giọt nước mắt không ngừng lặng lẽ chảy xuống, mỗi lần rơi xuống mu bàn tay y liền bắn ra tung tóe. “Hoàn Hoàn mang bệnh lâu ngày, ở chùa Cam Lộ đã phải chịu rất nhiều khổ cực, đó có lẽ chính là báo ứng cho sự ương bướng năm xưa. Tuy đã rời khỏi Tử Áo Thành suốt bốn năm trời, nhưng lòng Hoàn Hoàn không lúc nào không nhớ đến người trong Tử Áo Thành. Mỗi lần Phương Nhược tới thăm, thiếp thậm chí không dám hỏi về tình hình của Tứ lang, chỉ lo Phương Nhược sẽ nói với thiếp là Tứ lang đã có người mới, hoàn toàn quên mất thiếp rồi. Thiếp thực sự không dám hỏi, chỉ còn cách mỗi ngày tụng kinh trăm lượt, cầu mong cho Tứ lang và Lung Nguyệt mãi mãi được bình an.” Tôi sụt sịt không thôi, mãi một hồi lâu sau mới có thể nói tiếp: “Bây giờ được trùng phùng với Tứ lang, đời này kiếp này Hoàn Hoàn không còn mong cầu gì hơn…”

Y đưa tay dịu dàng giúp tôi lau đi những giọt nước mắt,