
cất giọng thương yêu: “Hoàn Hoàn, trên đường tới đây trẫm đã nghĩ, chỉ cần nàng còn một tia tình ý với trẫm, chỉ cần nàng biết trước đây mình đã sai, mọi lỗi lầm trẫm đều có thể tha thứ cho nàng. Hoàn Hoàn, nàng đã không làm trẫm thất vọng, trẫm thậm chí còn cảm thấy, năm xưa có lẽ trẫm không nên để mặc cho nàng rời cung.”
Tôi khẽ nói: “Tứ lang, năm xưa thiếp không có ý mạo phạm tiên Hoàng hậu đâu.”
Y hơi cau mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng. “Chuyện trước đây nàng đã phải nhận một bài học rồi, trẫm là thiên tử, sẽ không tính toán với nàng nữa.” Ánh mắt y đột nhiên dịu dàng hơn mấy phần, tựa như làn nước mùa xuân phá băng chảy ra. “Nếu không vì nàng rời cung bốn năm, trẫm làm sao biết được mình lại nhớ nhung nàng đến nhường này. Vốn dĩ việc dâng hương dịp tháng Giêng có thể làm ở Thông Minh điện, nếu không vì Lý Trường nhắc rằng tới chùa Cam Lộ dâng hương có thể giải khuây đôi chút, trẫm cũng không thể mượn dịp mà tới đây thăm nàng. Kỳ thực lúc ở chùa Cam Lộ, trẫm cũng do dự không biết có nên tới gặp nàng hay không, chỉ sợ nàng vẫn còn quật cường như trước. Nào ngờ vừa hỏi thử liền được biết nàng vì mắc bệnh nên đã dọn tới đỉnh Lăng Vân, tuy bệnh khỏi rồi nhưng lúc nàng sinh Lung Nguyệt là sinh non, lại rời cung khi chưa đầy cữ, chỉ e năm xưa đã lưu lại mầm bệnh, thế là dù không hợp lễ nghi đến mấy trẫm cũng phải đi thăm nàng một chuyến.”
Tôi nghẹn ngào nói: “Được Tứ lang dành cho tình cảm như vậy, Hoàn Hoàn lại càng thấy hổ thẹn.” Tôi đưa tay tới khẽ vuốt ve đôi hàng lông mày của y, nở một nụ cười dịu dàng, nói tiếp: “Bất kể là khi ốm đau hay khi khỏe mạnh, Hoàn Hoàn đều ngày ngày tụng kinh cầu chúc cho Tứ lang được bình an, hôm nay nhìn thấy Tứ lang tráng kiện thế này, Hoàn Hoàn cũng yên tâm rồi.”
Những lời này của tôi nghe như chứa chan tình ý ngọt ngào, trong mắt cũng lộ rõ vẠdịu dàng vô hạn. Nhưng khi chăm chú nhìn y, nơi đáy lòng tôi lại đang thầm nở một nụ cười giễu cợt, là giễu cợt y, cũng là giễu cợt chính mình.
Y ghé người lại ôm lấy tôi, vùi mặt vào giữa mái tóc của tôi. “Hoàn Hoàn, nghe nàng nói vậy, lại ngửi mùi đàn hương trên người nàng, trẫm thấy dễ chịu lắm. Nàng có biết không, trong cung đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng ngay đến một người tri kỷ để tâm sự đôi lời trẫm cũng chẳng có.” Trong giọng nói của y thấp thoáng nét bi thương: “Nàng có biết không? Lục đệ không thể trở về nữa rồi!”
Tôi khẽ vỗ lưng y tỏ ý an ủi, đồng thời cắn chặt răng, kìm nén để bản thân không rơi nước mắt. Y là đấng quân vương chí cao vô thượng, thế nhưng vẫn có rất nhiều việc phiền lòng. Nghe tin về cái chết của Huyền Thanh, hẳn y cũng giống như tôi, đều đau thương hết mực.
“Lục Vương gia là huynh đệ chí thân của Tứ lang, chắc Tứ lang thương tâm vô cùng. Có điều thương tâm thì thương tâm nhưng Tứ lang là thiên tử, từng lời nói, cứ chỉ đều ảnh hưởng tới chúng sinh trong thiên hạ, không thể không quý trọng thân thể của mình.”
Huyền Lăng ngẩng đầu, buồn bã nói: “Kỳ thực, trước khi Lục đệ khởi hành, trẫm đã biết có không ít gian tế Hách Hách trà trộn vào Điền Nam rồi, còn có loạn dân lúc nào cũng thừa cơ gây chuyện. Chỉ là trẫm muốn y vi hành quan sát dân tình nên không thể phô trương quá mức, cũng không thể phái người ngầm bảo vệ y. Nếu trẫm có thể tạm đặt chính sự qua một bên mà lo cho sự an nguy của y trước nhất, kết cục đó có lẽ đã không xảy ra.”
Tôi bất giác rùng mình một cái, trái tim sau nháy mắt đã như bị băng tuyết phủ dày. Tôi cố sức kìm nén nhưng đầu đau đớn tột cùng, cơ hồ muốn nứt ra… Là y, không ngờ lại là y! Cho dù y không cố ý, nhưng tương lai của tôi, giấc mộng đẹp của tôi, mọi niềm hy vọng của tôi, lại một lần nữa vì y mà tan vỡ!
Trong chiếc giỏ đựng kim chỉ nơi đầu giường có đặt một cây kéo, tôi đưa mắt liếc qua, thấy nó lóe lên một tia lạnh ngắt. Chỉ cần tôi đưa tay ra với lấy nó và đâm thẳng vào trái tim Huyền Lăng, y sẽ chết, sẽ chết theo phụ thân của đứa bé trong bụng tôi bây giờ.
Thế nhưng ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong khoảnh khắc. Nếu y chết đi, đứa bé trong bụng tôi cũng khó mà sống nổi. Thậm chí cả cha mẹ, huynh muội của tôi cùng với Lung Nguyệt, Cận Tịch, rồi đến Kính Phi cũng có khả năng bị liên lụy. Muốn trả thù y, tôi không hẳn phải dùng cách giết chết y, như thế thì được chẳng bằng mất, cũng chẳng đủ làm y đau khổ.
Lòng càng đau đớn thì càng phải cố gắng nhẫn nhịn, tôi thu ánh mắt lạnh lùng kia về, dịu dàng nói: “Tứ lang cũng đâu muốn thế, dù sao cũng là huynh đệ chí thân mà. Lục Vương gia trước kia vốn luôn tự do nhàn hạ, giờ đây có thể làm việc có ích cho Đại Chu, rốt cuộc cũng có thể coi là một vị hiền vương rồi.”
Huyền Lăng tựa người vào lòng tôi, cất giọng mỏi mệt nói: “Là trẫm không tốt, không suy nghĩ cho sự an nguy của y. Hoàn Hoàn, nàng biết không? Từ nhỏ phụ hoàng đã thương yêu lục đệ nhất, sủng ái mẫu phi của y Thư Quý phi nhất, lục đệ cái gì cũng giỏi hơn trẫm, cũng tốt hơn trẫm. Trẫm và mẫu hậu tuy có địa vị chỉ thua kém lục đệ và Thư Quý phi, nhưng trong mắt phụ hoàng từ đầu chí cuối chỉ có bọn họ, trẫm chưa từng là gì cả. Hoàn Hoàn, nàng có biết cảm