The Soda Pop
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329120

Bình chọn: 9.5.00/10/912 lượt.

ở của nàng trẫm sẽ sai Lý Trường an bài ổn thỏa.”

Tôi làm bộ lưu luyến buông lời: “Chỉ cần Tứ lang còn nhớ tới Hoàn Hoàn, dù sau này Hoàn Hoàn có phải cô độc tu hành cả đời cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

Y đưa tay tới nâng cằm tôi lên, nở một nụ cười đầy ý vị. “Hoàn Hoàn hiểu lòng trẫm như vậy, trẫm sao nỡ để cho nàng phải cô độc cả đời chứ?” Y suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Thái hậu ốm nặng chưa khỏi, trẫm sẽ hạ chỉ lệnh cho chùa Cam Lộ mỗi tháng cử hành lễ cầu phúc một lần, rồi trẫm đích thân tới đây dâng hương là được.”

Tôi thấp giọng cười, nói: “Thái hậu hồng phúc tề thiên, phượng thể sẽ sớm an khang trở lại thôi.”

Đôi môi nhẹ nhàng mơn trớn từ má xuống vai tôi, Huyền Lăng cất giọng dịu dàng: “Rồi trẫm sẽ sai chùa Cam Lộ làm pháp sự cho tiên đế, sau đó lại cầu khấn cho vận nước hưng vượng… Hoàn Hoàn, nàng gầy đi nhiều quá nhưng dung mạo còn hơn cả ngày xưa…” Giọng nói của y thấp dần, ngoài cửa sổ, hoa đào rơi lả tả như mưa, đẹp tươi rực rỡ, trong khi đó bên khóe môi tôi lại thấp thoáng một nụ cười lạnh lẽo đầy vẻ thê lương.

Khi trở lại thỉnh an lần nữa, Lý Trường mang theo khá nhiều quần áo và đồ đạc, trên mặt tràn ngập nét cười. “Lời của nô tài có đúng không nào? Hoàng thượng vẫn còn nhớ Chiêu nghi nương nương nhiều lắm, vừa về cung ngài liền sai nô tài chọn những thứ tốt nhất mang tơi đây cho nương nương.”

Tôi lúc này đang trang điểm, nghe vậy liền khẽ mỉm cười. “Đã làm phiền công công rồi, có điều cần làm thế nào để giúp Hoàng thượng giấu mọi người trong cung thì còn phải trông vào bản lĩnh của công công nữa.”

Lý Trường vội vàng nói: “Nô tài nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

Tôi im lặng, Huyền Lăng mỗi tháng đều đến chùa Cam Lộ một lần với cớ là dâng hương cầu phúc, cho dù có giấu giếm tốt đến mấy, đám người Hoàng hậu cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi. Tôi như vô tình như hữu ý đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, bên khóe môi thoáng hiện một nụ cười hờ hững, chỉ cần một, hai tháng thôi, giấu được đám người trong cung một, hai tháng là đủ rồi.

Tôi ngoảnh đầu qua nhìn Lý Trường, ân cần nói: “Chuyện của huynh trưởng ta chắc Cận Tịch đã kể với công công rồi. Ta vừa gặp lại Hoàng thượng, không tiện mở miệng cầu xin điều gì, việc này đành phiền công công lựa lúc thích hợp nói với Hoàng thượng một tiếng vậy.”

Lý Trường đáp “vâng” một tiếng, đoạn cười nói: “Nô tài hiểu chứ. Chuyện này nếu nương nương mở miệng, Hoàng thượng nhất định sẽ nghi ngờ rằng trong lòng nương nương có điều mưu tính, không hề thành tâm, vậy nên nô tài sớm đã tìm cơ hội nhắc tới việc này trước mặt Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng yêu người yêu cả đường đi, tất nhiên rất quan tâm tới huynh trưởng của nương nương, tuy bây giờ Chân công tử vẫn là người mang tội nhưng đã được Hoàng thượng phái người đón từ Lĩnh Nam về kinh chữa bệnh rồi, chắc chẳng bao lâu sau sẽ về tới nơi.”

Tôi cố kìm nén nỗi mừng rỡ trong lòng, chậm rãi đeo một cặp hoa tai phỉ thúy hình lá hạnh lên tai, cười nói: “Không biết ta nên cảm ơn tấm thịnh tình này của công công như thế nào đây?”

Lý Trường “Úi chao” một tiếng, vội vàng khom người, thưa: “Nương nương là quý nhân, nô tài đâu dám đòi nương nương ban thưởng chứ.”

Tôi bật cười một tiếng, ung dung nói: “Với địa vị của ta bây giờ, dù công công có mở miệng đòi ta thứ gì, ta cũng chưa chắc đã đưa nổi, công công đâu cần phải nôn nóng chối từ như vậy.”

Lý Trường chỉ cười mà không nói, đôi mắt lén liếc qua phía Cận Tịch đang đứng bên cạnh tôi, đoạn bưng một xấp quần áo lên, nói: “Mấy bộ quần áo này đều là do Hoàng thượng sai nô tài tới tiệm cắt may tốt nhất kinh đô đặt làm, vì sau khi quay về, Hoàng thượng có nói chiếc áo ni cô nương nương mặc hôm đó có nét đẹp rất đặc biệt, do đó bèn bảo nô tài chọn loại vải lụa màu xám bạc để làm loại áo eo thon tay rộng cho nương nương.”

Tôi khẽ mỉm cười, bảo Hoán Bích nhận lấy, nói: “Hoàng thượng quả là có lòng”, sau đó lại nhìn qua Cận Tịch bên cạnh, ung dung cất tiếng: “Chiếc áo xanh ngươi mặc hôm nay đúng là rất hợp đấy, bên trên còn thêu loại hoa nghênh xuân mà ngươi thích nữa.” Cận Tịch đưa mắt liếc Lý Trường, có chút lúng túng.

Lý Trường vội vàng cười, nói: “Cận Tịch dù có mặc gì thì cũng đâu thể đẹp bằng nương nương được.”

Tôi bất giác bật cười. “Đây đâu phải là vấn đề đẹp hay không đẹp, quan trọng nhất vẫn là tâm ý của công công.”

Lý Trường lộ rõ niềm vui. “Nô tài chẳng qua chỉ dốc hết sức mình mà thôi”, sau đó lại hơi khom người. “Nô tài thực sự vui thay cho nương nương từ tận đáy lòng.”

Tôi để yên cho Hoán Bích giúp mình chải tóc, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Lý Trường, ngay đến ta cũng phải cảm thấy ngạc nhiên đấy, không ngờ việc này lại thuận lợi như vậy.”

Lý Trường mỉm cười vui vẻ. “Qua việc này, có thể thấy nương nương được sủng ái đến mức nào, mà Hoàng thượng cũng thật lòng thích nương nương.” Thoáng dừng một chút, y lại tiếp: “Hai người có sẵn tình ý với nhau, chỉ cần có chút xíu cơ hội là sẽ đến được bên nhau thôi, huống chi tình cảm giữa nương nương và Hoàng thượng đã trải qua bao năm tháng như vậy.”

Hai người có sẵn tình ý với nhau? Tiếng cười lạnh