
ần chớ nên tự làm mình rối loạn, mà hãy tự vấn lại xem, nương nương có thể vứt đạo thánh chỉ đó qua một bên, không thèm để ý tới không? Nếu nương nương cảm thấy có thể buông bỏ tất cả, vậy nô tỳ sẽ lập tức đi thu dọn hành lý cho nương nương, bất kể là chân trời góc bể gì cũng chỉ cần đi theo Vương gia là được, dù sau này có bị bắt và ban cho cái chết thì hãy cứ vui vẻ sống những ngày được sống trước đã, coi như không uổng kiếp này. Còn nếu nương nương để tâm tới sức nặng của đạo thánh chỉ đó, vậy thì cần phải suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng hành động.”
Đó là một cuộn giấy lụa màu vàng mỏng manh, bên trên có bức hình lưỡng long tranh châu được thêu bằng chỉ xanh và chỉ vàng, mỗi đường nét đều vô cùng sống động, thể hiện rõ sự uy nghi của hoàng gia. Nội dung bên trong chỉ có mấy hàng chữ Khải ngắn ngủi, nhưng vì muốn thể hiện sự trịnh trong nên mỗi một chữ đều là Huyền Lăng chính tay viết chứ không phải do quan viên bộ Lại thay bút. Đầu ngón tay tôi lướt nhẹ qua, bất giác run lên khe khẽ, bên trong đó chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi, vậy nhưng lại ấn định vận mệnh cuộc đời tôi, nếu muốn quay đầu, nếu muốn lùi bước… Đôi mắt tôi chừng như sắp nhỏ máu đến nơi.
Cận Tịch nắm lấy bàn tay tôi, nhìn qua phía Hoán Bích, rồi lại nhìn tôi. “Sự lo lắng của Bích cô nương không phải là không có lý, Vương gia thương tâm như vậy, lại đang trong cơn giận dữ, có một số lời nương nương không thể nói được, nhưng có một số lời nếu nói ra ít nhiều gì cũng có thể khiến Vương gia bớt đau lòng hơn, đồng thời cắt đứt tình cảm với nương nương. Bằng không sau này mà gặp mặt trong cung, hai bên ắt sẽ đều vô cùng khó xử, việc gì phải như vậy chứ.”
Hoán Bích đẩy cửa sổ ra, một làn gió đêm đột ngột thổi vào mang theo ánh trăng lạnh toát. Muội ấy tựa người bên cửa sổ ngắm trăng, rặng núi trập trùng phía xa như một con thú lớn đang rình rập, chỉ chờ nuốt chửng người ta vào bụng. Hoán Bích chợt khẽ thở dài một tiếng, bên trong chan chứa nỗi thê lương. “Lúc này chắc Vương gia đang thương tâm lắm!”
Tôi ngẩn ra, nếu thật sự được như lời Cận Tịch, y có thể cắt đứt tình cảm với tôi, có lẽ sẽ không còn thương tâm nữa.
Tôi đột nhiên ngoảnh đầu nhìn Hoán Bích chăm chú, khẽ nói: “Hoán Bích…”
Sau khi Lý Trường truyền chỉ, bên ngoài chùa Cam Lộ đã có mấy chục binh sĩ canh gác. Cận Tịch sớm đã dặn dò người bên ngoài rằng Hoán Bích phải tới đỉnh Lăng Vân mang một ít đồ cũ về đây.
Hoán Bích đi rồi trở lại, mang theo một bọc đồ lớn. Cận Tịch tiện tay mở ra, sau đó liền ghé tới bên cửa sổ mà cau mày nói lớn: “Cô nương làm sao vậy, có đi lấy chút đồ thôi mà cũng không đúng. Nô tỳ nhờ cô nương đi lấy mấy bộ đồ mặc trong mùa hè của nương nương, vậy mà cô nương lại mang về quần áo của mùa đông, thật đúng là…”
Hoán Bích có chút giận dỗi, cũng lớn tiếng nói: “Không phải chỉ là lấy nhầm chút đồ thôi sao? Ta đi thêm chuyến nữa là được chứ gì”, sau đó liền ghé tai tôi, nói khẽ: “Nô tỳ đã mời Vương gia tới chờ bên bờ sông rồi, tiểu thư mau đi đi.”
Tôi khoác lên người chiếc áo choàng mà Hoán Bích mặc vừa rồi, lại để xõa tóc như một người đang giận dỗi, hậm hực chạy ra ngoài. Tôi và Hoán Bích vốn có vóc dáng tương tự nhau, lúc này trời lại đang tối mịt, đám thị vệ bên ngoài biết Hoán Bích là thị nữ hầu cận của tôi nên tất nhiên không ngăn cản, để mặc cho tôi rời đi.
Con đường tới bờ sông tôi đã đi qua vô số lần, nhưng chưa từng có lần nào khó khăn như hôm nay. Từng làn gió đêm thổi tới khiến chiếc áo choàng bay lất phất, trái tim tôi không ngừng đập thình thịch, lúc này tôi vừa muốn được gặp y ngay, lại vừa chẳng có mặt mũi nào để gặp y cả.
Gặp một lần thì thương tâm một lần, đời người chính là như vậy, có lúc gặp nhau còn chẳng bằng không gặp.
Ngay từ xa đã nghe thấy tiếng nước sông chảy rì rào, đưa mắt nhìn đi, bóng dáng y dưới vầng trăng vằng vặc toát ra một vẻ cô độc tột cùng, xiết nỗi tang thương.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy y, tự đáy lòng tôi bỗng trào dâng muôn vàn hồi ức ngọt ngào, đã có biết bao lần y chờ tôi như thế. Chỉ là, tư thế của y trong những lần đó chưa bao giờ giống như hôm nay.
Khuôn mặt y vốn vô cùng ảm đạm, nhưng vừa nhìn thấy tôi đã lập tức sáng bừng, như một ngọn lửa lớn đột ngột được thắp lên, sau nháy mắt đã chiếu rọi tới tận chân trời. Y bước mấy bước lên phía trước, thở phào một hơi nhẹ nhõm. “Nàng rốt cuộc vẫn chịu gặp ta.”
Tôi lạnh lùng nói: “Thấy ngài bình an, ta mới có thể không thẹn với lòng, rồi sau đó yên tâm về cung.”
Y thoáng ngây ra một chút, nụ cười dần trở nên nguội lạnh. “Chỉ vì thế thôi sao?”
Cố nén nỗi đau đớn trong lòng, tôi khẽ cười, nói: “Bằng không Vương gia nghĩ vì chuyện gì mà ta phải đến đây vào lúc nửa đêm thế này?”
Y nhìn tôi chăm chú, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi. “Xa nhau lâu ngày như vậy, nàng không hỏi xem ta đã đi những đâu sao?”
“Điều đó quan trọng lắm ư?” Tôi cố tỏ vẻ hờ hững để kéo dãn khoảng cách giữa tôi và y. “Sau khi ta về cung, có lẽ Hoàng thượng sẽ rất vui lòng kể với ta chuyện này. Huống chi dù có hỏi hay không, ta và ngài đều không thể thay đổi được gì. Mọi việc giờ đã ngã ngũ, có thể nhìn