Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329324

Bình chọn: 8.5.00/10/932 lượt.

thương, y vung tay nói: “Chẳng qua chỉ mới xa nhau bốn tháng, không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy, nương tử đã trở thành nương nương rồi.” Y lùi về phía sau một bước. “Đã lâu rồi không nghe nương nương xưng hô như vậy, Thanh có cảm giác xa lạ quá!”

Những lời này của y không chỉ là đang oán trách tôi, mà còn giống như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Thế nhưng, dù tôi giải thích thì cũng có ích gì đây? Những nguyên do khó lòng mở miệng đó, tôi có thể nói ra với y được sao?

“Xa nhau bốn tháng? Chuyện đời biến ảo thường chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi. Vương gia vẫn là Vương gia, chỉ có điều bản cung đã không còn là một phế phi nữa rồi.” Thoáng định thần một chút, tôi cười mà rơm rớm lệ. “Ngài về rồi thì tốt.”

Ánh dương lúc này thật dữ dội biết bao, chiếu xuống làm đầu tôi đau nhói, nhưng trước mắt tôi là một ánh mắt còn dữ dội hơn nhiều, bên trong chất chứa đầy nỗi đau khổ tới tột độ. “Ta đã phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể quay về, nếu không vì nghĩ đến nàng… Hoàn Nhi, ta vì nghĩ đến nàng nên mới có thể quay về. Nhưng ta vừa mới quay về lại phải chính mắt nhìn thấy nàng chuẩn bị về cung, chuẩn bị trở về bên cạnh hoàng huynh của ta.” Y loạng choạng lùi lại hai bước, khàn giọng nói: “Ta thà rằng mình đã chết ở Hách Hách, vĩnh viễn không bao giờ trở về!” Dừng một chút, y lại tiếp: “Nếu ta không về…”

Hiện thực giống như lưỡi dao han gỉ, từng dao từng dao không ngừng cứa lên sợi dây tình cảm giữa tôi và y, tôi lệ tuôn đầy mặt. “Nếu ngài không về thì sẽ không biết được rằng ngài vừa đi bốn tháng, ta đã thay lòng đổi dạ. Nếu ngài không về thì sẽ không biết được rằng khi ngài vừa chết mất xác, ta đã vội vã muốn quay trở lại Tử Áo Thành, trở về bên cạnh hoàng huynh của ngài. Nếu ngài không về thì sẽ nghĩ rằng ta vẫn luôn một mực đợi ngài, chờ ngài, ở trên đỉnh Lăng Vân mong ngài quay về, sXông biết được rằng ta là một nữ tử vô tình vô nghĩa.” Tôi cố dằn lòng, nghẹn ngào nói: “Ta vốn chính là một nữ tử vô tình vô nghĩa như thế đấy.”

Một làn gió thổi qua, lá cây đung đưa xào xạc, tựa như có một trận mưa rào đang dồn dập trút xuống. Ánh dương len qua kẽ lá chiếu xuống, dường như đã tạo nên một bức tường cao vút không thể vượt qua giữa tôi và y. Lúc này, chúng tôi đã không còn là một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết nữa.

“Vô tình vô nghĩa…” Y lẩm bẩm suốt một hồi lâu, chợt ngẩng đầu nhìn trời mà cười điên dại, nơi khóe mắt lệ tuôn thành hàng.

Tôi không đành lòng nghe tiếp, cũng không đành lòng nhìn thêm. Tôi sợ mình sẽ không kìm được mà nhào vào lòng y, xin y mang tôi đi; tôi sợ mình sẽ không kìm được tình cảm cùng nỗi nhớ nhung da diết trong lòng.

Tôi hoảng hốt xoay người, một làn gió thổi tới làm hoa lựu đỏ tươi rụng đầy xuống đất, như những vệt máu lốm đốm bắt mắt vô cùng.

Hồn giờ ở nơi nao, hoa đỏ đầy khắp đất.

Tôi một mình rời đi, để lại y đứng lặng người nơi đó, dường như đã hòa vào giữa làn gió hắt hiu.

Q.5 – Chương 7: Phụ Bạc

Đêm ấy, Cận Tịch thấy tôi không dùng bữa liền bưng một bát ngân nhĩ tới, ôn tồn khuyên nhủ: “Nương nương tốt xấu gì cũng nên ăn một chút, kẻo lại hại đến thân”, sau đó lại khẽ thở dài buồn bã. “Vương gia có thể bình yên quay về tất nhiên là chuyện tốt, có điều… ông trời thực cố ý trêu ngươi.”

Hoán Bích ôm gối ngồi cạnh giường, nụ cười bên khóe miệng đã bị thay thế bằng những nỗi âu sầu và lo lắng vô tận trong đôi mắt. “E là Vương gia đang thương tâm lắm. Tiểu thư…” Muội ấy nhìn tôi, khóe miệng hơi máy động, rốt cuộc không nói gì thêm nữa.

Tôi cầm đũa gảy nhẹ mấy miếng ngân nhĩ trắng ngần trong bát, cảm thấy con người chẳng khác gì ngân nhĩ, bị mặc ý đùa bỡn, căn bản không có lấy một chút tự do. Một hồi lâu sau, tôi khẽ nói: “Ta đâu phải không biết muội rất muốn ta đi khuyên nhủ y, nhưng việc đã tới nước này rồi, giải thích thì có ích gì? Cho dù y biết được những nỗi khó xử kia của ta, chẳng lẽ còn có thể vãn hồi mọi chuyện?”

Hoán Bích dè dặt đưa mắt liếc tôi. “Thất nhật thất hồn tán hiện vẫn ở chỗ Cận Tịch…” Ngập ngừng một chút, muội ấy cắn môi nói tiếp: “Nếu tiểu thư uống vào, mặc kệ là thánh chỉ hay gì khác đều không cần để tâm tới nữa.”

Lòng tôi thầm máy động, không kìm được đứng bật dậy, nhưng ngay sau đó đã lập tức cả kinh. “Ta giờ đã là phi tử được sắc phong, còn y thì là sứ giả sắc phong, nếu ta qua đời vì bạo bệnh, sao y có thể thoát khỏi mối liên quan? Ngay đến muội và Cận Tịch cũng sẽ mắc tội hầu hạ không chu đáo.” Tôi ủ rũ ngồi xuống, đưa tay chống cằm. “Ta đã không còn là một phế phi chẳng ai thèm quan tâm đến nữa rồi, một khi ta mắc bệnh, Hoàng thượng nhất định sẽ phái rất nhiều thái y đến thăm khám, tới lúc đó Ôn Thực Sơ cũng sẽ bị liên lụy. Hơn nữa, hiện giờ ta có bao nhiêu người không thể vứt bỏ chứ?” Nói xong, lòng tôi lại càng phiền muộn, chỉ biết nắm chặt chiếc khăn tay mà im lặng.

Hoán Bích dường như còn có chút không cam tâm. “Tiểu thư…”

“Trong thiên hạ này không chỉ có mình Vương gia là đáng để bận lòng, Bích cô nương thử nghĩ đến Cố Giai Nghi xem.” Cận Tịch đưa tay xoa nhẹ lưng tôi, ôn tồn nói: “Nương nương ngàn vạn l


pacman, rainbows, and roller s