Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329311

Bình chọn: 9.5.00/10/931 lượt.

Tịch mỉm cười, nói: “Tịnh Bạch sư phụ có khi đang mắc tâm bệnh cũng chưa biết chừng. Hôm nay thì thôi, nhưng mấy hôm nữa sẽ có đội nghi trượng trong cung tới đón nương nương về, cả chùa đều phải đưa tiễn, Tịnh Bạch sư phụ không thể ốm nữa đâu, cho nên hãy bảo bà ta cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt vào.”

Tôi không buồn để ý tới nữa, lẳng lặng cất bước vào phòng. Lần này chùa Cam Lộ hết sức ân cần, mười phần chu đáo, tôi nhìn bộ dạng nơm nớp lo s㠣ủa bọn họ mà thổn thức không thôi. Hôm ấy thức giấc, Cận Tịch giúp tôi chải đầu, chiếc lược bí răng dày không ngừng cà nhẹ qua da đầu khiến tôi cảm thấy tê tê. Cận Tịch khẽ nói: “Theo lời Lý Trường thì hôm nay Hoàng thượng sẽ phái sứ giả sắc phong tới, chuẩn bị tuyên chỉ và đón nương nương về cung vào buổi chiều.”

Tôi nhìn mình trong gương, hờ hững cất tiếng: “Cũng tốt, kẻo lại đêm dài lắm mộng.”

Cận Tịch cười, nói: “Hoàng thượng coi trọng nương nương như vậy, không biết lần này sẽ phái ai làm sứ giả sắc phong đây?”

Tôi nói giọng dửng dưng: “Ý chỉ sắc phong mới là quan trọng, còn sứ giả sắc phong thì bất kể là ai cũng như nhau cả thôi.”

Cận Tịch gật đầu, nói: “Nương nương nói rất đúng, có điều lần này về cung, có một số thứ nương nương nhất định phải vứt bỏ, chẳng hạn như… trái tim. Chỉ có như vậy nương nương mới có thể đối phó với những đối thủ lợi hại kia.”

Tôi xoay người lại, thành khẩn nắm lấy bàn tay nàng ta. “Cận Tịch, ngoài ngươi ra, không có ai chịu nói với ta những lời như vậy cả.”

“Cận Tịch hổ thẹn.” Nàng ta cất giọng dịu dàng, bên trong chất chứa vẻ áy náy và tự trách: “Cận Tịch thực đã sống uổng mấy chục năm trời trong cung, không ngờ lại chẳng thể bảo vệ được nương nương chút nào.”

Tôi khẽ mỉm cười. “Ngươi đã cố hết sức rồi. Đúng như ngươi vừa nói đó, người có trái tim sao có thể là đối thủ của người không có trái tim được.” Tôi thoáng định thần, ngoài cửa sổ không khí đã dần ấm lên nhưng những làn gió ấm thổi vào lại khiến đầu óc tôi càng thêm băng giá. “Thanh đã chết rồi, ta đương nhiên cũng chẳng còn trái tim nữa.”

Trong chiếc gương đồng ảm đạm, đôi mắt sâu thẳm của tôi vằn lên tia máu, bên trong dường như còn thấp thoáng bóng dáng lờ mờ của một lưỡi dao sắc bén tột cùng. Tôi đưa tay giữ ngực, khi ngẩng lên khuôn mặt đã ngợp đầy vẻ dịu dàng, tựa làn nước mùa xuân mát rượi.

Giờ Tỵ một khắc hôm ấy, ánh dương vàng rực từ trên cao chiếu xuống, khiến người ta khó mà mở mắt ra được. Lúc này đang là đầu tháng Năm, bầu trời quang đãng không một gợn mây, cao và xanh vô cùng, tựa như hồ nước mùa thu thăm thẳm, khiến người ta nhìn mà thầm thoải mái.

Thế nhưng lúc này đây, trong lòng tôi lại ngợp nỗi tang thương, đời này kiếp này có một số người tôi không thể nào gặp lại nữa rồi.

Sau khi trang điểm xong, tôi một mình bước ra ngoài sân, Lý Trường cười tươi khom người cúi chào: “Đã khiến nương nương phải đợi lâu rồi, mời nương nương tiếp chỉ.”

Tôi nhẹ nhàng cất tiếng: “Đã làm phiền công công rồi.”

Trong khoảnh sân nhỏ có trồng một hàng lựu dài đang nở hoa rực rỡ, giữa sân chùa chiền thanh tịnh rất hiếm khi có loài hoa diễm lệ thế này, thế nhưng trong dịp tháng Năm cũng chỉ có loài hoa này là đẹp và rực rỡ nhất, khiến khung cảnh xung quanh chìm vào mảng màu đỏ tươi bắt mắt vô cùng.

Tôi quỳ trên mặt đất, dải tua buông xuống từ trên búi tóc, chạm vào trán mang tới cảm giác mát lạnh. Lý Trường chậm rãi tuyên đọc thánh chỉ bằng thứ giọng the thé chỉ có ở thái giám: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Chiêu nghi Chân thị hiền lương thục đức, thành tâm hướng thiện, bỏ tôn vị mà vào nơi cửa Phật, một lòng cầu cho vận nước hưng thịnh, cái tâm như thế thực xứng là tấm gương cho lục cung. Vâng theo lời dạy của Hoàng thái hậu nhân từ, nay phong cho làm phi chính nhị phẩm, ban hiệu là ‘Hoàn’. Mong ngươi sau này hãy ôm lòng kính cẩn, làm mọi người theo đúng bổn phận của mình. Khâm thử.”

Vẻ mặt tôi đờ ra trong khoảnh khắc, sau khi thánh chỉ được ban xuống, mọi chuyện coi như đã xác định, không thể nào thay đổi được nữa. Lúc này đây trong lòng tôi tràn ngập một cảm giác khó tả, trái tim chừng như đang nứt toác, từng chút từng chút, cuối cùng bị một thanh kiếm sắc bén đâm vào làm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Đời này kiếp này, mỗi khoảnh khắc ở bên cạnh y, tôi không ngờ lại chẳng thể thoát khỏi chữ “Hoàn” đó.

Lý Trường tươi cười hớn hở, tận tay giao thánh chỉ tới cho tôi. “Chúc mừng nương nương, Hoàng thượng đã ban khẩu dụ, ba ngày sau là ngày đại cát, tới lúc ấy sứ giả sắc phong sẽ đưa nương nương về cung… Nương nương hẳn không đoán được sứ giả sắc phong lần này là vị quý nhân nào đâu, đó thực sự là một người đại cát đại lợi!”

Y chạy ra ngoài cửa dẫn một người vào, miệng thì cung kính nói: “Mời Vương gia.”

Có người chậm rãi bước vào, tôi cứ ngỡ đó là Kỳ Sơn Vương hoặc Bình Dương Vương, do đó chỉ một mực cúi đầu.

Người đó dường như cũng không nhìn tôi, uể oải cười, nói với Lý Trường: “Hoàng huynh lần này nhìn trúng vị mỹ nhân nào vậy? Không ngờ lại bắt bản vương phải đích thân tới đây nghênh đón. Nghe nói lần trước sắc phong cho Diệp thị, công công đã phải tự


pacman, rainbows, and roller s