
ỉ sắc phong thì ngày đó còn chưa yên ổn. Tôi nhất định phải tìm cách giữ chặt trái tim của Huyền Lăng mới được.
Thế là tôi bèn ung dung nhúng mực, vung bút viết ra những con chữ thướt tha.
Nhìn xanh hóa đỏ lạ thay, xác thân tiều tụy vì ai võ vàng. Chẳng tin thiếp khóc nhớ chàng, mở rương xem lệ thấm loang quần hồng.[1'>
[1'> Nguyên văn Hán Việt: Khán chu thành bích tư phân phân, tiều tụy chi ly vi ức quân. Bất tín ti lai trường hạ lệ, khai tương nghiệm thủ thạch lựu quần. Dịch thơ Phan Thị Hảo – ND.
Đây là bài thơ tình Như ý nương mà Võ Hậu nhà Đường viết cho Cao Tông khi đi tu ở chùa Cảm Nghiệp, tả về nỗi khổ tương tư đợi chờ. Tôi lúc này không viết ra được bài thơ nào về nỗi tương tư như thế, chỉ đành mượn tạm trước tác phẩm của người khác mà thôi.
Viết xong, tôi gấp tờ giây lại, giao cho Hoán Bích, nói: “Đợi Tiểu Vưu tới đây thỉnh an thì hãy đưa thứ này cho gã, nhờ gã chính tay giao cho Hoàng thượng.”
Hoán Bích khẽ gật đầu. “Mỗi bước đi của chúng ta bây giờ đều có liên quan tới tương lai, nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận.”
Q.5 – Chương 6: Xiết Mấy Mênh Mang
Khi tới chỗ tôi lần nữa, vừa kể về việc này Lý Trường đã xuýt xoa không ngớt. “Bức thư của nương nương vừa tới, Hoàng thượng lập tức nhớ nhung vô cùng.” Thấy tôi chỉ cười bình thản, y lại tiếp: “Mọi việc trong cung đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi, chỉ ít ngày nữa là có thể đón nương nương về cung, có điều Hoàng thượng nói trú tại đỉnh Lăng Vân thì không hay lắm, phiền nương nương tới chùa Cam Lộ ở tạm đôi ngày, rồi đội nghi trượng sẽ tới đón nương nương từ chùa Cam Lộ.”
Tôi khẽ gật đầu. “Hoàng thượng an bài thế nào thì là thế đó, chắc chùa Cam Lộ sẽ không có dị nghị gì đâu.”
Hoán Bích nhướng mày cười lạnh, nói: “Lần này quay về, không biết đám tiểu nhân ở chùa Cam Lộ sẽ có bộ dạng như thế nào đây, vừa nghĩ đến thôi đã khiến người ta cảm thấy sảng khoái rồi!”
Hôm ấy Cận Tịch đang sắp xếp quần áo, ngoảnh đầu lại chợt nhìn thấy Mạc Ngôn, trông bà ta lúc này vẫn mặt mày lạnh tanh, hờ hững như thường ngày. Đi theo sau Mạc Ngôn không ngờ còn có A Nô vốn cả ngày chèo đò mưu sinh nơi con sông dưới chân núi.
Tôi ngạc nhiên nói: “Hôm nay đúng là lạ thật, không ngờ mẹ con bà lại cùng tới đây.” Dứt lời bèn mời bọn họ vào phòng ngồi.
Mạc Ngôn ngó quanh gian thiền phòng của tôi một chút rồi mới nói: “Cô sống thế này đúng là không tệ, dù sao chỉ có một mình vẫn tự tại hơn.”
Khi nói ra câu này, có lẽ Mạc Ngôn chỉ vô tâm, nhưng khi nhìn thấy bà ta, nơi đáy lòng tôi bất giác trào dâng một nỗi hổ thẹn, chỉ muốn chui ngay xuống đất. Năm xưa, khi kể cho nhau nghe về chuyện cũ của bản thân, tôi từng nói với giọng chắc nịch rằng sau này sẽ không bao giờ quay về bên nam nhân đã từng phụ tôi nữa, vậy mà giờ tôi lại sắp trở về cung đình, gần như quên hẳn những lời đã nói.
Trong lúc tôi trầm ngâm, Mạc Ngôn dường như cũng có muôn vàn tâm sự, chỉ ngồi im một chỗ mà cầm chén trà, không nói năng gì.
Hồi lâu sau, rốt cuộc vẫn là Mạc Ngôn lên tiếng trước: “Nghe nói Hoàng thượng muốn đón cô về, chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi đây?”
Chén trà trong tay tôi hơi nghiêng đi, nước trà thiếu chút nữa đã chảy ra ngoài. Từ miệng một người ở ngoài cung nghe nói về việc mình sắp về cung, tôi bỗng giật mình phát hiện, chuyện về cung đã trở thành một sự thực không cách nào có thể thay đổi. Lòng tôi lạnh toát từng cơn, tựa như vừa uống một ngụm nước lạnh giữa mùa đông giá rét, cảm giác ấy chảy qua cổ họng, ngấm vào tận xương tủy. Tôi cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Phải, chỉ chừng dăm ba ngày nữa thôi.”
Bà ta khẽ “ồ” một tiếng: “Vậy ta tới coi như là đúng lúc.” Thoáng định thần một chút, trong đôi mắt u buồn của Mạc Ngôn bỗng bừng lên những tia sáng âm u, kỳ dị. “Mạc Sầu, ta có việc này muốn nhờ cô.”
Thấy Mạc Ngôn vẫn dùng lối xưng hô ngày xưa, tôi chậm rãi nở nụ cười. “May mà bà vẫn gọi ta là Mạc Sầu, nếu bà mà gọi ta là nương nương, ta nhất định sẽ không đồng ý chuyện bà nhờ cậy đâu.”
Mạc Ngôn gượng cười một tiếng, trong nụ cười thấp thoáng nét sầu. “Sau này người gọi cô là nương nương nhiều biết bao nhiêu mà kể, huống chi trong lòng cô chưa chắc đã coi thân phận nương nương này ra gì.”
Tôi chỉ cười không nói, bà ta kéo tay A Nô lại, trịnh trọng nói: “Ta muốn giao con gái ta cho cô, xin cô hãy giúp ta đưa nó vào cung.”
Nghe thấy lời này, tôi hết sức bất ngờ, không kìm được ngạc nhiên thốt lên: “Cái gì?”
Mạc Ngôn thì có vẻ rất bình tĩnh, dường như đã suy nghĩ rất kĩ càng, chỉ là trên mặt vẫn thấp thoáng một tia nhợt nhạt. “A Nô không còn nhỏ nữa, không thể chèo đò mưu sinh cả đời, dù sao một đứa con gái ngày ngày phơi mặt bên ngoài cũng không phải chuyện gì hay. Huống chi nó đã đến tuổi này rồi, thường ngày có rất nhiều nam nhân đến tìm nó, nhưng tính nó lại khác người, không coi nam nhân ra gì. Ta là người làm mẹ thật chẳng có cách nào, chỉ đành tìm cho nó một lối đi khác mà thôi.”
A Nô đứng lặng im bên cạnh mẫu thân, trên khuôn mặt trắng bệch thấp thoáng mấy tia đỏ bừng kỳ lạ, đôi mắt vốn trong veo giờ giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, còn đầy vẻ mơ màng. Tôi khẽ th