Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329270

Bình chọn: 8.00/10/927 lượt.

không còn đắc sủng, Hoàng thượng chẳng qua chỉ nể tình nghĩa ngày xưa thôi, Xương Quý tần và Quản Tiệp dư mới là người cần chú ý. Vị Phó Tiệp dư đã chết kia không cần nhắc tới nữa, ngoài ra thì còn có Khánh Tần, Tường Tần, Dương Phương nghi và một vài vị tiểu chủ khác mới vào cung cũng khá đắc sủng.”

Trầm ngâm suy nghĩ một chút, tôi đã đại khái nắm được tình hình, liền cười, nói: “Được nghe những lời này của cô cô còn hơn là đọc sách mười năm, nhưng chẳng hay vị Từ Tiệp dư đang mang thai kia thì thế nào?”

“Tình cảm của Hoàng thượng với Tiệp dư tiểu chủ chẳng có gì đáng kể. Từ Tiệp dư từ khi mới vào cung đã không đắc sủng rồi, chỉ vì năm đó Hoàng thượng dùng ngũ thạch tán mắc bệnh nặng, Từ Tiệp dư ngày đêm quỳ trước Thông Minh điện cầu khấn cho Hoàng thượng, do đó mới được xót thương một chút. Có điều đó cũng là việc của ngày xưa, nếu lần này Từ Tiệp dư có thể thuận lợi sinh được một vị hoàng tử, tất nhiên sẽ được sủng ái vô cùng.” Phương Nhược chợt nở một nụ cười dịu dàng. “Còn về những vị tiểu chủ mới vào cung kia, nương nương không cần phải để tâm lắm. Mà lần này Thái hậu chịu đồng ý cho nương nương về cung một cách thoải mái như vậy, kỳ thực còn có một tầng nguyên nhân khác bên trong.” Trong đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm của Phương Nhược thoáng qua một gợn sóng nhẹ. “Chắc Lý công công đã từng kể với nương nương về nữ tử huấn luyện thú họ Diệp kia rồi chứ?”

Tôi bình thản đáp: “Ta có nghe qua.”

Phương Nhược nói: “Nữ tử này thân phận quả thực thấp kém tột cùng. Một tháng trước đây, cô ta còn là tuyển thị, giờ đã được Hoàng thượng phong làm thường tại rồi. Mà nếu chỉ có thế thì còn đỡ, nhưng không ngờ cô ta lại cóả phong hiệu, được ban cho một chữ ‘Diễm’, trở thành Diễm Thường tại. Chỉ e cứ tiếp diễn theo đà này, cuối cùng Hoàng thượng sẽ vì cô ta mà phá vỡ quy củ nữ tử thân phận thấp kém không thể mang thai rồng mất.”

Tôi thoáng ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Thực sự đã ban phong hiệu rồi sao?”

Phương Nhược đáp: “Dạ phải! Cũng khó trách An Quý tần lại ghen tị, cô ta đến bây giờ đã trở thành quý tần rồi, vậy mà vẫn chỉ có thể dùng họ làm phong hiệu, tất cả là bởi cha cô ta chỉ là một viên quan nhỏ. Nhưng giờ đây Diệp thị thân phận thấp kém đến thế, vậy mà đã có phong hiệu từ lúc còn là thường tại, Thái hậu giận dữ cũng là điều dễ hiểu.” Sau khi nhấp một ngụm trà, bà ta chậm rãi nói tiếp: “Do đó Thái hậu mới nghĩ nếu nương nương về cung rồi sinh nở thuận lợi, Hoàng thượng ắt sẽ hồi tâm chuyển ý”, rồi lại chợt thở dài một hơi. “Nương nương không biết đấy thôi, năm đó vì vị Phó Tiệp dư kia, Hoàng thượng đã từng nổi trận lôi đình. Thái hậu giờ đây rất muốn có một nữ tử thông tình đạt lý lại hiểu rõ đại nghĩa ở bên hầu hạ Hoàng thượng.”

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ. “Phó Tiệp dư thì ta không gặp được nữa rồi, có điều Diệp thị có thể trở thành cung tần từ thân phận một nữ tử huấn luyện thú thấp kém như thế, lại còn được sủng ái tới mức này, ta thật sự rất muốn xem xem cô ta là hạng người thế nào.”

Phương Nhược nói: “Sau khi về cung rồi, nương nương sẽ gặp được cô ta thôi, có điều nương nương phải cẩn thận, nữ tử này tính cách quái gở vô cùng, người thường khó mà tiếp cận, lại vì được sủng ái nên càng chẳng coi ai ra gì.”

Tôi khẽ cười bình thản. “Ta chỉ lo việc của ta, cô ta thì chỉ lo việc của cô ta, bọn ta nước sông không phạm nước giếng là được.”

Phương Nhược mỉm cười hiền hòa, nói: “Nương nương cũng không cần để tâm tới cô ta quá. Diệp thị này xuất thân thấp kém, dựa theo quy củ trong cung sau mỗi lần thị tẩm đều phải uống thuốc, quyết không thể có thai được. Nói cách khác, cô ta không có tư cách kéo dài huyết mạch của hoàng gia. Cho dù Hoàng thượng có chịu vì cô ta mà phá lệ, địa vị của cô ta cũng không thể nào so được với nương nương.”

Tôi ung dung đứng dậy, đưa tay chỉnh lại cây trâm bạc trên đầu, tựa người tới bên cửa sổ nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài. “Lời dạy của cô cô ta đã ghi nhớ kĩ cả rồi. Có điều, bây giờ còn chưa rõ đến khi nào Chiêu Tín cung mới được cải tạo xong, quãng thời gian sắp tới ta nhất định sẽ thật cẩn thận.”

Phương Nhược điềm đạm nói: “Vậy là tốt nhất. Hiện giờ nô tỳ qua lại không tiện, chỉ có thể ở trong cung chờ nương nương thôi.” Chợt bà ta lại cười khúc khích. “Năm xưa nương nương còn giận, từng nói dù có kiệu tám người khiêng cũng chẳng chịu về cung. Bây giờ nô tỳ nghe nói đội nghi trượng tới đón nương nương có quy cách bằng một nửa của Hoàng hậu nương nương cơ đấy.”

Tôi đưa tay nhẹ nhàng đón lấy một cánh hoa đào vừa rơi xuống, cười nói: “Chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi, không ngờ cô cô vẫn chưa quên.”

Sau một hồi nói cười trò chuyện và tiễn Phương Nhược rời đi, tôi nằm trên giường trầm ngâm trong chốc lát, rồi bèn nhờ Hoán Bích mang giấy bút tới cho mình.

Hoán Bích tò mò hỏi: “Đang yên đang lành, tiểu thư muốn viết gì vậy?”

Tôi trầm tư suy nghĩ, Phương Nhược nói đúng, Huyền Lăng muốn xuất cung vốn đã không dễ gì, bây giờ lại bị vướng bận bởi nhiều việc, bên cạnh y bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một phi tần đắc sủng mới, ngày nào tôi còn chưa nhận được thánh ch


Disneyland 1972 Love the old s