The Soda Pop
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324902

Bình chọn: 9.00/10/490 lượt.

u nhìn trời một chút, nói tiếp: “Sắc trời không còn sớm nữa, tiểu muội còn phải đi thỉnh an Thái hậu, xin phép cáo từ!”

Tôi tiễn nàng ta tới tận nghi môn, sau đó mới cùng Ngọc Nhiêu dắt tay nhau trở vào trong. Ngọc Nhiêu bưng một chén trà đưa tới cho tôi rồi chống cằm, nói: “Buổi đại tuyển hãy còn chưa bắt đầu, không ngờ cô ta đã nôn nóng thu xếp cho người của mình như thế rồi.”

Tôi thổi nhẹ mấy hơi cho trà bớt nóng, chậm rãi nói: “Tuổi già nhan sắc tàn phai là điều mà nữ nhân nào cũng sợ, sao có thể không an bài sẵn hậu chiêu cho bản thân chứ!” Tôi đặt chén trà xuống bàn, đưa tay lên day khóe mắt. “Ngay đến ta mỗi sáng thức dậy cũng đều cảm thấy mình đã già hơn hôm qua một chút.”

Ngọc Nhiêu ghé đến gần tôi, cất giọng thân mật: “Ai dám nói là tỷ tỷ già chứ, ở gần sát thế này rồi mà muội vẫn chẳng nhìn ra được nếp nhăn nào cả.”

Tôi cầm một lọn tóc lên chăm chú nhìn kĩ. “Tóc còn chưa bạc nhưng lòng sớm đã già rồi, như nhau cả thôi.”

Ngọc Nhiêu tựa người vào cánh tay tôi, cau mày, nói: “Tỷ tỷ cần gì phải sợ già, người nào nôn nóng mới sợ già. Cô ta rõ ràng không phải chỉ sửa nhà trước lúc trời mưa mà còn bày sẵn con đường về sau cho mình. Hoàng hậu thất sủng đã lâu, cô ta là người làm biểu muội khó tránh khỏi ôm lòng được đất Lũng còn mong đất Thục. Hiện giờ tỷ tỷ quyền cao chức trọng, nếu cô ta thật sự có lòng tranh đoạt ngôi hậu thì không thể không đề phòng, chỉ e sau này cô ta sẽ coi tỷ tỷ là hòn đá cản đường đấy.”

Tôi cảm nhận được sự lo lắng của Ngọc Nhiêu liền khẽ vỗ vào tay muội ấy tỏ ý an ủi. “Sau khi trở thành vương phi, tâm tư của muội đã tinh tế hơn nhiều rồi, có điều không cần phải lo cho ta đâu.”

Ngọc Nhiêu khẽ gật đầu. “May mà cô ta cũng coi như là bụng dạ thẳng thắn, không hề vòng vo tam quốc. Có điều cô ả Hứa Di Nhân kia hình như cũng có tâm kế, bằng không Hồ Uẩn Dung đã chẳng cần tới đây một chuyến như vậy rồi.” Dừng một chút Ngọc Nhiêu lại nói tiếp: “Việc của Hứa Di Nhân hôm nay, tỷ tỷ vốn chẳng cần đáp ứng với cô ta, cứ thoái thác rằng mọi việc đều do Hoàng thượng định đoạt là được mà.”

Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, nói: “Ở trong cung, người nào bụng dạ thẳng thắn thường phải chịu thiệt, nhưng riêng cô ta lại là ngoài lệ. Với thân phận của cô ta, càng nói thẳng Hoàng thượng lại càng dễ tiếp nhận, chẳng cần phải e ngại điều gì. Vừa rồi nếu ta không đồng ý, cô ta ắt sẽ dẫn Hứa Di Nhân đi gặp Hoàng thượng, tuy có chút không hợp quy củ nhưng với cô ta mà nói thì chẳng đáng kể gì. Vả chăng Hoàng thượng trước giờ chưa từng từ chối mỹ nhân, nhất định sẽ không để cô ta phải mất mặt đâu.”

Ngọc Nhiêu đưa chân đá nhẹ chậu hoa đỗ quyên đang nở rộ dưới đất, trầm ngâm nói: “Cô ta vốn có thể tự dẫn Hứa Di Nhân đi gặp Hoàng thượng, tại sao còn phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ như thế? Bây giờ tỷ tỷ đã đồng ý giúp cô ta rồi, trong ngày tuyển tú, cô ả Hứa Di Nhân kia mười phần thì có tám, chín là sẽ được chọn vào cung và trở thành cánh tay đắc lực của cô ta.”

“Hiện giờ Hoàng hậu tuy đang thất thế nhưng còn chưa đến mức thất bại hoàn toàn, cô ta tất nhiên không muốn làm ra những việc quá trớn để bị người khác dị nghị rồi. Vả lại nếu cô ta làm thế, Hứa Di Nhân sẽ bị chú ý quá mức, sau này dù đắc sủng cũng chưa chắc đã được dài lâu.” Tôi khẽ nhấp thêm ngụm trà nữa, chợt nở nụ cười tươi. “Huống chi, vừa rồi ta đã đồng ý điều gì với cô ta đâu nào?”

Phía bên này chuyện của Hứa Di Nhân vừa mới nổi lên, phía bên kia Hoàng hậu đã bắt đầu tính việc chọn chính phi cho Hoàng trưởng tử rồi.

Lúc này đang là dịp trăm hoa bắt đầu khoe sắc, mà Phượng Nghi cung ấm áp, thoáng đãng, hoa mẫu đơn nở sớm nhất và cũng đẹp nhất, những nơi khác tất nhiên không thể so sánh được. Đầu chiều hôm nay nắng xuân dịu nhẹ, ngay đến cặp uyên ương trên hồ nước trước điện cũng lộ vẻ uể oải, mơ màng, tôi nằm nghiêng trên chiếc giường tử đàn vỗ về ru Linh Tê ngủ, mắt nhìn chiếc rèm châu màu trắng mênh mang, bất giác cảm thấy có mấy phần mỏi mệt. Đang lúc đầu óc mông lung, Tiểu Doãn Tử chợt lặng lẽ đi vào đứng bên cạnh tôi. Thấy hắn suốt một hồi lâu chẳng nói năng gì, tôi cũng lười chẳng muốn mở mắt ra, chỉ bảo: “Có gì thì cứ nói đi!”

Tiểu Doãn Tử cười gượng, nói: “Thực đã quấy rầy giấc ngủ của nương nương rồi. Hoàng hậu cho người tới mời nương nương qua bên đó ngắm hoa mẫu đơn.” Tôi còn chưa lên tiếng thì y đã nói tiếp: “Tiếng là ngắm hoa mẫu đơn chứ thực chất là chọn chính phi cho Hoàng trưởng tử đấy thôi, vả lại dù có chọn thế nào đi nữa thì đến cuối cùng vẫn khó có thể là ai khác ngoài bát tiểu thư của nhà họ Chu được.”

Nhà họ Chu bắt đầu tính từ Thái hậu đến giờ đã có ba vị chủ nhân của hậu cung, tất nhiên không cam lòng để quyền lực rơi vào tay người ngoài. Chỉ đáng tiếc, sau tỷ muội Hoàng hậu, nhà họ Chu đã không còn nữ tử xuất chúng nào, thêm vào đó lại có mấy vị tiểu thư còn chưa xuất giá chết yểu, thành ra ngay đến bát tiểu thư lớn tuổi nhất trong nhà cũng chỉ mới mười bốn mà thôi. Nếu không vì Hoàng hậu đã không còn quyền lựa chọn trong ngày tuyển tú thì hôm nay đã chẳng cần phải hao tổn tâm tư thế này. Có điều nếu mọi việc được tiến hàn