
con gái út của Chu Hành Minh, lễ quan ở trường Thái Học, cũng là đường cữu cữu của con, xếp hàng thứ tám trong nhà, con nên gọi là “biểu muội”.”
Tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, thấy đó chính là nữ tử thần sắc cao ngạo không chịu hành lễ vừa rồi, lúc này trông cũng vẫn lạnh lùng, hờ hững, quả thực rất giống với Hoàng hậu thường ngày. Có điều nhan sắc của nàng ta không thể tính là mười phần mỹ lệ, đã thế vì mặc bộ đồ lộng lẫy màu vàng nhạt trên người cộng thêm vẻ đoan trang, nền nã cố ý bày ra mà nét xinh xắn vốn có lại càng giảm bớt.
Hoàng trưởng tử y lời xưng hô: “Biểu muội.”
Nghe Dư Ly nói thế, nàng ta cũng chỉ hơi khom người. “Thần nữ nhũ danh là Thiến Uy.”
Hoàng trưởng tử gật đầu tỏ ý đã biết, không nói gì thêm nữa. Chu Thiến Uy khẽ cắn môi, cũng ngoảnh đầu qua một bên, không nói gì. Đức phi đi đâu cũng dẫn theo Lung Nguyệt, lúc này Lung Nguyệt sớm đã buồn chán, nhìn thấy hình thêu bông hoa mẫu đơn trên váy của Chu Thiến Uy vô cùng tinh tế, không kìm được nổi lòng nghịch ngợm, liền đưa tay tới sờ thử rồi cười khúc khích, nói: “Bông hoa mẫu đơn này cũng đẹp như hoa trong cung của mẫu hậu vậy.”
Chu Thiến Uy cười chẳng hé răng, đoan trang vô cùng. “Đa tạ Công chúa khen ngợi!” Sau đó làm bộ vô ý đưa tay khẽ phủi một cái vào chỗ mà Lung Nguyệt vừa sờ vào. Đức phi nhìn thấy thế thì hơi cau mày lại, cầm tay Lung Nguyệt cười, nói: “Mấy bông “Ngọc Bản Bạch” bên kia đang nở đẹp lắm, mẫu phi đưa con qua đó xem.”
Tôi cũng thầm thấy không vui, Hoàng hậu thì tai thính mắt tinh, tất nhiên cũng phát hiện ra ngay, lập tức cười, nói: “Năm nay giống mẫu đơn Ngụy Tử trong cung của bản cung nở đẹp nhất đấy, mọi người cứ thoải mái ngắm hoa đi.”
Mọi người nghe vậy liền tản đi, Hoàng trưởng tử trong bộ đồ màu xanh đứng trước một khóm hoa Diêu Hoàng trân quý nhất, những bông hoa vàng ươm rực rỡ đan xen, bông nào bông nấy đều to như đĩa ngọc, tỏa hương thoang thoảng, hệt như vầng mặt trời mới mọc phía đằng đông. Hoàng hậu hơi hất hàm một cái, Chu Thiến Uy liền bưng một đĩa hoa quả đi lên phía trước, nói: “Nghe nói điện hạ thích ăn mơ tẩm nước gừng nhất, thần nữ đặc biệt mang tới đây dâng lên điện hạ.”
Giữa làn gió ấm nhẹ thổi làm lòng người đắm say, Hoàng trưởng tử với Chu Thiến Uy đứng kề vai bên những bông hoa vàng tươi bắt mắt, thật chẳng khác gì một đôi người ngọc.
Hoàng trưởng tử đưa tay nhón lấy một quả mơ, mỉm cười, nói: “Cũng không hẳn là thích, chỉ là mẫu hậu nói quả mơ có thể giải khát, gừng thì làm ấm dạ dày, do đó mới chế thành mứt và bảo ta ăn nhiều một chút.”
Chu Thiến Uy nghiêm túc nói: “Hoàng hậu cũng chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của điện hạ thôi, điện hạ nên nghe lời Hoàng hậu.” Nói rồi lại đưa tới cho y một quả nữa.
Hoàng trưởng tử chẳng nói đúng sai, chỉ nhìn theo bóng Lung Nguyệt đang chơi đùa vui vẻ phía xa, nói: “Biểu muội hình như không thích trẻ con lắm thì phải.”
Chu Thiến Uy bất giác hơi cau mày lại. “Trẻ con thường nghịch ngợm và không hiểu chuyện, người lớn chúng ta không cần tính toán làm gì, cũng không cần để tâm tới chúng. Bộ đồ này thần thiếp đặc biệt mặc tới đây để gặp điện hạ, nhỡ bị làm nhàu mất thì phải làm sao?”
Hoàng trưởng tử nghe vậy liền khẽ nở nụ cười, đón lấy quả mơ trong tay Chu Thiến Uy rồi gọi Lung Nguyệt lại: “Oản Oản lại đây.” Sau đó y kéo Lung Nguyệt vào lòng, âu yếm nói: “Muội vốn thích ăn mơ tẩm nước gừng, cả đĩa này cho muội hết đấy.”
Lung Nguyệt cười tươi vui vẻ, nắm tay Hoàng trưởng tử, nói: “Lung Nguyệt biết là đại hoàng huynh thương Lung Nguyệt nhất mà.”
Sắc mặt Chu Thiến Uy lúc trắng lúc đỏ, chỉ biết ngoảnh mặt qua một bên không nói gì thêm.
Tôi mỉm cười, nói với Hoàng hậu: “Chắc tại chúng ta ở đây nên bọn trẻ mới không được tự nhiên cho lắm.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu. “Bên ngoài nổi gió rồi, Thục phi hãy vào trong thay xiêm y với bản cung đi.”
Tôi đang định đồng ý thì Lung Nguyệt chợt chạy tới, nắm lấy tay tôi, chu môi lên nói: “Mẫu phi biến mất rồi, Thục mẫu phi đi tìm với con đi.” Tôi ngó quanh bốn phía, quả nhiên không thấy bóng dáng Đức phi đâu. Hoàng hậu cũng không muốn làm khó, bèn nói: “Mau đi đi!”
Chúng tôi mới đi quanh một vòng thì đã thấy Đức phi từ bên ngoài nghi môn đi vào, tôi bèn hỏi: “Sao tỷ ra ngoài mà không nói tiếng nào thế? May mà Hoàng hậu không trách tội.”
Đức phi cười “khì” một tiếng, nói: “Bây giờ cô ta chỉ một lòng nghĩ tới sự vinh hoa phú quý của nhà họ Chu thôi, đâu còn thời gian mà để tâm tới chúng ta.” Sau đó lại khẽ cười. “Phượng Nghi cung này ngột ngạt quá, lại không có việc gì của chúng ta, chi bằng hãy qua Thượng Lâm uyển đi dạo một chút, hoa mẫu đơn bên đó nở cũng đẹp lắm.” Liếc thấy Hoàng trưởng tử và Chu Thiến Uy lẳng lặng đứng cạnh nhau, đám nữ tử bên cạnh người thì rủ y đi ngắm hoa, người thì ra rả trò chuyện, Đức phi không kìm được nói: “Hoàng trưởng tử có vẻ mất tự nhiên quá kìa. Oản Oản, con đi rủ đại hoàng huynh của con tới Trầm Hương đình ngắm hoa đi, cứ nói là hoa mẫu đơn bên đó nở cũng đẹp lắm.”
Lung Nguyệt khẽ gật đầu. “Con cũng thấy đại hoàng huynh có vẻ đang đau đầu lắm, đâu còn tâm trạng mà ngắm hoa.” Dứt lời