
ói với trẫm nhưng lại không dám nói thì phải.”
Khi đó tôi lập tức cười, nói: “Con trẻ đến tỏ lòng hiếu thảo mà Hoàng thượng còn nghi ngờ nữa. Hoàng trưởng tử vốn là người chí hiếu mà.”
Huyền Lăng bật cười. “Điều này thì trẫm tin, có điều trẫm thực sự chẳng thể ưa được cái bộ dạng nhu nhược, thiếu quyết đoán của nó.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Dư Ly đang hơi cau mày, thầm nghĩ tính tình vừa ôn hòa vừa có chút nhu nhược đó kỳ thực rất giống với mẫu phi của y. Tôi đang định cất tiếng thì chợt liếc thấy trên chiếc ô giấy dầu của y có bức hình một bông hoa hồng ngậm sương được vẽ theo lối chấm phá, trông hết sức uyển chuyển, động lòng người. Tỉ mỉ nhìn kĩ, những nét vẽ đó có phần hơi mỏng manh, mềm yếu, hoàn toàn không phải là thủ pháp của họa sư trong cung.
Tôi thầm máy động trong lòng, lập tức dịu dàng nói: “Hoàng thượng gần đây thường khen điện hạ hiếu thảo, hay tới thỉnh an, lại nói là điện hạ sắp thành gia lập thất nên cũng hiểu chuyện hơn nhiều rồi.”
Dư Ly dãn hẳn đôi mày. “Phụ hoàng thực hiếm có khi nào khen nhi thần như thế.” Hơi dừng một chút, y thử cất tiếng thăm dò: “Nhi thần không hiểu lắm về chuyện tuyển tú, muốn thỉnh giáo Thục mẫu phi một chút.”
“Điện hạ cứ việc nói đi!”
“Hôm tuyển tú đó, hôm tuyển tú đó… có phải nhi thần muốn chọn vị tú nữ nào thì chọn không?”
“Tất nhiên không phải thế rồi.” Tôi mỉm cười, nhìn y. “Cho dù điện hạ sinh ra trong gia đình đế vương thì việc hôn nhân cũng vẫn phải nghe theo lời cha mẹ, do đó người làm chủ tất nhiên là Hoàng thượng và Hoàng hậu rồi.”
Ánh mắt lộ rõ vẻ ảm đạm, Dư Ly thấp giọng hỏi: “Nếu mẫu hậu không vừa ý với người mà nhi thần chọn thì sao?”
“Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh.” Tôi nhìn y, cất giọng ôn tồn. “Điện hạ hình như đã có ý trung nhân rồi thì phải.” Thấy y hoang mang lắc đầu, tôi cố ý nói: “Có phải là bát tiểu thư nhà họ Chu không vậy? Được như thế sẽ thân càng thêm thân, Hoàng hậu nhất định sẽ rất vui lòng tác thành.”
Dư Ly nhíu chặt đôi mày, nói: “Thục mẫu phi xưa nay vẫn rất hiểu lòng người, đừng trêu nhi thần như thế nữa mà.” Suy nghĩ một chút, y nói tiếp: “Phụ hoàng là thiên tử, lần tuyển tú này cốt yếu vẫn là chọn cung tần cho phụ hoàng.”
Tôi thầm cảm thấy tức cười, đưa mắt nhìn những gốc đào nở hoa rực rỡ trước mắt. “Mục đích chính của lần tuyển tú này là chọn phi cho điện hạ, còn về cung tần thì cần chờ điện hạ tìm được người vừa ý trước đã. Vậy nên hôm đó điện hạ sẽ rất bận rộn, vừa phải phóng mắt lựa chọn lại vừa phải để ý xem ý tứ của Hoàng thượng và Hoàng hậu thế nào, sau đó mới quyết định xem nên giao ngọc như ý cho ai.”
Dư Ly rụt rè nói: “Nhi thần tự biết mình xuẩn ngốc, nhất định sẽ được cái này thì mất cái kia, lỡ như phụ hoàng không vừa ý…” Trong mắt y dần lộ ra những tia nôn nóng, dường như đang hết sức bất an.
“Chọn phi là chuyện cả đời, tuy con cháu quý tộc có thể thê thiếp thành đàn, nhưng muốn tìm được một người vừa ý để có thể chung sống tới lúc đầu bạc răng long cũng không phải là việc dễ. Kỳ thực Hoàng thượng cũng từng nói với bản cung rồi, việc chọn phi xét cho cùng vẫn phải xem ý của bản thân điện hạ, bằng không dù Hoàng thượng có vừa ý thế nào đi nữa thì hai phu thê điện hạ cũng khó lòng hòa hợp. Hoàng thượng cũng biết là Hoàng hậu thương điện hạ, lo rằng quan tâm tắc loạn, do đó đã bảo Hoàng hậu chớ quan tâm tới việc này nhiều quá, vì thế Hoàng hậu mới an bài cho điện hạ gặp các vị tiểu thư khuê tú kia trước. Hoàng hậu kỳ thực sớm đã chỉ đường cho điện hạ ra khỏi bến mê rồi… “Nếu nhìn trúng ai thì hãy tự đi cầu xin phụ hoàng, bây giờ con lớn rồi, mẫu hậu chỉ có thể an bài giúp con một số việc thôi, không thể chuyện gì cũng làm chủ thay con được”. Vậy thì nếu điện hạ đã có chủ ý riêng của mình, tại sao không lén đi nói với Hoàng thượng luôn? Như thế còn có thể tỏ lòng hiếu thảo của điện hạ với Hoàng thượng nữa.”
Dư Ly càng nghe, thần sắc lại càng buông lỏng, đến cuối cùng đôi hàng lông mày dãn hẳn ra, cười tươi, nói: “Đa tạ Thục mẫu phi chỉ dạy!”
“Bản cung nào có chỉ dạy gì đâu, chẳng qua chỉ nhắc lại lời của Hoàng hậu nương nương mà thôi. Nhưng ta cũng phải nhắc nhở điện hạ một câu này, nếu thật sự đã có ý trung nhân thì cứ lén đi hỏi ý của Hoàng thượng là được, chứ nhỡ để tin tức truyền ra ngoài thì thứ nhất là người ta sẽ nói điện hạ không biết tự trọng, thứ hai là dù việc có thành công hay không cũng sẽ sinh ra những lời ong tiếng ve, thực không có lợi cho điện hạ chút nào.”
Dư Ly khom người vái một cái thật sâu. “Dù kết quả thế nào, thần nhi cũng đều vô cùng cảm tạ ơn chiếu cố của mẫu phi, quyết không dám quên.”
Tôi lại nói bằng giọng càng hòa nhã hơn: “Chúng ta là người một nhà, nói những lời xa lạ ấy ra làm gì! Bản cung đi trước một bước đây, chúc điện hạ phen này mã đáo thành công, ý nguyện đạt thành.”
Đến đêm hôm ấy, tôi ngồi trong nội điện nhìn Lung Nguyệt chơi đùa với cây đàn tỳ bà tên gọi Thiêu Tào. Đó vốn là vật yêu thích của Dương Thục phi triều trước, khi thu dọn nhà kho thì bất ngờ lộ ra, điều đặc biệt là âm sắc vẫn còn như mới, du dương, uyển chuyển. Lung Nguyệt tính tình vốn bay bổng, vừa n