XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324953

Bình chọn: 7.00/10/495 lượt.

hìn thấy đã vô cùng yêu thích, Thái hậu liền ban cho con bé, tạm thời để tại chỗ tôi để chỉnh lại dây đàn. Thế là từ đó, Lung Nguyệt gần như đêm nào cũng tới chỗ tôi chơi, bám riết lấy cây đàn.

Bên ngoài ô cửa sổ được treo rèm trúc, trời đổ mưa phùn, vô số hạt mưa rơi xuống mấy tàu lá chuối giữa vườn làm phát ra những âm thanh tí tách hết sức trong trẻo, vui tai.

Lung Nguyệt vốn rất thích nghe tiếng mưa rơi, vậy nhưng lúc này lại tập trung toàn bộ tinh thần vào việc gảy tỳ bà, ấy là một khúc nhạc mà nhạc sư Tạ Kim Nương vừa dạy cho con bé, âm luật đơn giản nhưng nghe vào giữa đêm mưa này lại thấp thoáng lộ ra mấy tia ai oán. Tôi bất giác cười, nói: “Muôn thuở tỳ bà lưu điệu rợ, khúc đàn ai oán mạch sầu tuôn[30'>. Lung Nguyệt bây giờ đã lĩnh ngộ được sự u oán ẩn trong tỳ bà rồi đấy.”

Lời này vừa ra khỏi miệng tôi đã loáng thoáng cảm thấy có chút không lành. Lung Nguyệt giờ đang học thi thư của Vương An Thạch, tất nhiên có biết điển cố về Vương Chiêu Quân, bèn nghiêng đầu qua nở một nụ cười ngọt ngào. “Đời người vui ở hiểu lòng nhau[31'>, quả thực chẳng cần Công chúa ôm đàn nhiều u oán[32'> làm gì.”

[30'> Trích Vịnh hoài cổ tích kỳ 4, Đỗ Phủ. Dịch thơ Chi Điền. Nguyên văn Hán Việt: Thiên tải tỳ bà tác hồ ngữ, phân minh oán hận khúc trung luận – ND.

[31'> Trích Minh Phi khúc kỳ 2, Vương An Thạch. Nguyên văn Hán Việt: Nhân sinh lạc tại tương tri tâm – ND.

[32'> Trích Cổ tòng quân hành, Lý Kỳ. Nguyên văn Hán Việt: Công chúa tỳ bà u oán đa – ND.

Tôi không ngờ Lung Nguyệt lại nghĩ như vậy, liền mỉm cười, đút một miếng mứt hoa quả vào miệng cô bé. Đêm dần về khuya, Hoa Nghi bèn đi thắp thêm mấy ngọn đèn, lại khều bấc đèn một chút làm mấy tia lửa nhỏ bắn ra tung tóe. Chợt có một giọng nói vang lên: “Bấc đèn vụt nổ tưng bừng, phải chăng là có tin mừng gì ư?”

Tôi ngoảnh đầu lại thấy là Huyền Lăng, bèn nở một nụ cười ngọt ngào, nói: “Hoàng thượng sắp có thêm giai lệ, lại sắp có con dâu, lẽ nào còn không tính là việc mừng ư?”

Huyền Lăng cười “phì” một tiếng. “Lần tuyển tú này chủ yếu là để chọn phi cho Dư Ly, còn cung tần thì chẳng qua là chọn thêm cho có mà thôi. Vả lại xét kĩ ra thì con dâu của trẫm cũng là con dâu của nàng mà.”

Tôi hơi trề môi, khẽ cười, nói: “Thần thiếp đâu xứng nhận Tề Vương gia làm con dâu chứ. Người ta chỉ là con dâu của Hoàng thượng và Hoàng hậu thôi.”

Huyền Lăng đưa tay khẽ cào mũi tôi một cái, cười vang vui vẻ. “Lại nổi tính ghen tuông trẻ con rồi đấy, Lung Nguyệt còn đang ở đây kìa.”

Lung Nguyệt bật cười khúc khích một tiếng, quay sang làm mặt quỷ, sau đó lại tiếp tục chơi đùa với cây đàn tỳ bà của mình.

Y khẽ đẩy tôi một cái. “Thấy trẫm đến mà không cho trẫm ngồi xuống, nàng đúng là ngày càng ghê gớm hơn rồi đấy!” Tôi không kìm được khẽ phỉ phui một tiếng, hơi nhích người để y ngồi xuống cạnh mình. Huyền Lăng nói tiếp: “Nhân tiện nói tới việc con dâu, trẫm có việc này muốn nghe ý kiến của nàng.”

Tôi tiện tay cầm một quả quýt lên bóc vỏ, ngoài miệng thì vẫn không quên làm bộ giận dỗi với y: “Thần thiếp thì có thể đưa ra ý kiến gì được, chẳng qua nghe thì cứ nghe thôi.” Huyền Lăng lấy chiếc lược ngọc tôi dùng để cố định mái tóc xuống, lướt nhẹ bàn tay trên mái tóc óng mượt của tôi, cất giọng đầy tâm sự: “Chiều nay khi tới thỉnh an trẫm, Dư Ly có nói là nhìn trúng một tú nữ tên gọi Hứa Di Nhân, muốn nạp cô ta làm phi. Trẫm nghe ngóng một chút thì được biết đó là người mà Uẩn Dung tiến cử, thỉnh thoảng lại tới cung của nàng ấy chơi.”

Tôi hơi ngẩn ra một chút, ngoảnh đầu lại nhìn Huyền Lăng. “Thần thiếp có biết tú nữ đó, cô ấy là con gái nuôi của Tùy Quốc công, tính tình thì đoan trang, nết na vô cùng. Có điều…” Tôi đưa mắt liếc y một chút. “Uẩn Dung muội muội từng nói với thần thiếp là muốn thần thiếp giữ cô ấy lại để hầu hạ Hoàng thượng.”

Y khẽ “ồ” lên một tiếng, hờ hững nói: “Uẩn Dung quả là có lòng.” Sau đó thoáng lộ vẻ tức giận. “Đó đã là người mà Uẩn Dung chuẩn bị cho trẫm, tại sao Dư Ly lại nhìn trúng như vậy? Lẽ nào đứa bé ấy không biết tốt xấu đến thế ư?”

Tôi đưa một múi quýt cho y, khẽ nói: “Chuyện này Uẩn Dung chỉ từng nói với thần thiếp, e là ngay đến Hoàng thượng cũng chưa hay, Hoàng trưởng tử làm sao mà biết được. Việc này có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Tôi mím môi cười, nói: “Hoàng trưởng tử chịu vì một nữ tử mà tới gặp Hoàng thượng nói ra những lời đó, xem ra Hứa Di Nhân quả là có chỗ động lòng người.”

Huyền Lăng trầm ngâm nói: “Cũng phải, đứa bé đó mỗi lần gặp trẫm đều nhút nhát vô cùng, lần này dám nói ra những lời như vậy quả là hiếm có.”

Tôi khẽ gật đầu. “Hoàng thượng bấy lâu nay vẫn thường nói là Hoàng trưởng tử tính tình nhu nhược, nhưng cứ nhìn việc đó mà xét thì y cũng có khí phách nam nhi đấy chứ, không kém cỏi tới mức như Hoàng thượng nghĩ đâu.”

Huyền Lăng mỉm cười, nói: “Như vậy xem ra nữ tử tên gọi Hứa Di Nhân kia thật sự không tệ. Nếu cô ta có thể khiến Dư Ly thay đổi thì trẫm cũng được yên tâm hơn phần nào.”

Tôi chợt thu lại nụ cười, do dự nói: “Hứa tiểu thư vốn được Uẩn Dung chuẩn bị cho Hoàng thượng, nếu muội ấy mà biết việc này thì sợ sẽ không vui. V