
“Đều là người một nhà với nhau, lẽ ra phải gặp nhau từ sớm rồi mới đúng.”
Tôi nhún gối thỉnh an Thái hậu, sau đó bèn cười tươi, nói: “Kính chào Trưởng công chúa.”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Chân Ninh Trưởng công chúa, người tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ duy nhất của Huyền Lăng. Chân Ninh Trưởng công chúa có vóc người cao ráo, thần thái tuy dịu dàng nhưng lại không thiếu phần cương nghị, nơi đuôi mắt luôn thấp thoáng nét cười khiến người ta khó mà nảy sinh ác cảm. Nhìn kĩ người nàng ta còn có thể thấy được mấy phần bóng dáng của Thái hậu năm nào.
Tôi thầm thở dài cảm khái, đúng là hai mẹ con có khác, quả nhiên giống nhau vô cùng.
“Vị này chắc hẳn là Thục phi rồi.” Chân Ninh Trưởng công chúa nhìn tôi chăm chú, một lát sau mới hé môi cười. “Thục phi đúng là một mỹ nhân, mới nhìn thoáng qua đã biết là không tầm thường rồi.”
Tôi hơi nhún gối. “Trưởng công chúa quá khen rồi.”
Nàng ta đưa tay tới đỡ lấy tôi, dịu dàng cười nói: “Thục phi là người quan trọng nhất trong lòng Hoàng thượng hiện nay, cũng là đệ muội của ta nữa, đâu cần khách sáo như vậy làm gì.”
Một giọng nói trong trẻo động lòng người bất chợt vang lên bên tai tôi: “Mẫu thân, sao vừa rồi người lại nhìn Thục phi chăm chú như thế?” Đôi mắt long lanh như nước của nữ tử đó nhìn lướt qua khuôn mặt tôi. “Có điều Thục phi đúng là rất xinh đẹp, hóa ra mẫu thân cũng ham mê mỹ sắc.”
“Mỹ sắc là thứ khó có được nhất và cũng dễ mất đi nhất trên thế gian này, không chỉ mình mẫu thân cháu đâu, ngay cả ai gia cũng ham mê vô cùng. Cháu hãy đi soi gương thử đi, nếu thích tấm dung nhan trẻ trung lúc này đây thì cháu cũng là một người ham mê mỹ sắc đấy.” Thái hậu hôm nay vô cùng vui vẻ, lời nói so với lúc bình thường cũng nhiều hơn một chút.
Thiếu nữ đó mặt ngọc đỏ bừng, giậm chân nói: “Tuệ Sinh không chịu đâu, ngoại tổ mẫu toàn trêu Tuệ Sinh thôi.”
Vành mắt tôi bỗng ươn ướt, vẻ yêu kiều tinh nghịch kia thật giống với My Trang hồi còn ở nhà ngoại tổ mẫu biết bao nhiêu. Trước mắt người khác, My Trang luôn đoan trang nền nã, nhưng khi tới bên ngoại tổ mẫu vốn rất mực thương yêu tỷ ấy, tỷ ấy cũng có lúc làm nũng thế này.
Chân Ninh Trưởng công chúa kéo tay con gái lại, nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta. “Tuệ Sinh, chào Thục phi đi!”
Thiếu nữ trước mắt xinh tươi và rạng rỡ như một bông hướng dương, đồng thời còn thấp thoáng mấy nét ngây thơ, yêu kiều do được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, thế nhưng trên mặt cũng có những nét cương nghị như mẫu thân và ngoại tổ mẫu. Nàng ta chính là Trần Tuệ Sinh, con gái của Chân Ninh Trưởng công chúa, người được phong làm Thừa Ý Quận chúa. Nàng ta hành lễ với tôi, sau đó liền nhìn tôi vẻ tò mò. “Cho dù ở xa tận Lương Châu nhưng ta cũng từng nghe tiếng Thục phi, bây giờ gặp mặt thấy quả là danh bất hư truyền, chẳng trách lại có người lén lút gọi Thục phi là “yêu cơ” như thế.”
Trưởng công chúa thấy nàng ta ăn nói không biết kiêng dè gì thì hơi trầm mặt xuống, quát: “Tuệ Sinh!”
Tôi bất giác thầm sửng sốt, không biết nàng ta thật sự ngây thơ nghĩ gì nói nấy hay là cố tình kiếm cớ khiêu khích, đành mỉm cười, nói: “Kỳ thực không phải ai cũng có thể làm tuyệt đại yêu cơ đâu, ta tự vấn thấy mình không có cái bản lĩnh đó. Nếu người khác cứ nhất quyết cho là như vậy, ta cũng đành nghĩ rằng Hoàng thượng chính là Trấn Yêu tháp hoặc là cao tăng đắc đạo thôi, vì thế nên ta mới chẳng thể tác oai tác quái được.”
Trần Tuệ Sinh cất tiếng cười trong trẻo. “Thục phi thực là hài hước quá, cữu phụ nói chuyện với Thục phi nhất định sẽ thấy rất thú vị, chứ còn những người lúc nào cũng quy củ kia thực là nhạt nhẽo lắm. Hơn nữa “yêu cơ” cũng đâu có gì là không tốt, mẫu thân ta khi tức giận cũng thường xuyên gọi ta là “tiểu ma đầu”, “tiểu nghiệp chướng”, nhưng ta biết bà kỳ thực thương ta vô cùng. Người khác có lén lút nói xấu Thục phi thế nào cũng chỉ bởi vì ghen tị đó thôi.”
Tôi bất giác bật cười. “Có những lời này của Quận chúa, sau này ta cũng tiện đi khoác lác khoe khoang rồi. Xin đa tạ Quận chúa!”
Trưởng công chúa vốn thương yêu cô con gái này vô cùng, sau khi thoáng đưa mắt qua trách móc liền quay sang cười nói với tôi: “Tuệ Sinh từ nhỏ đã bị ta chiều quá thành hư, mong Thục phi chớ nên chê cười.”
“Mẫu thân toàn nói như vậy thôi, nhưng con biết mẫu thân vì thương con nên mới chiều con như thế chứ.” Trần Tuệ Sinh hôm nay mặc một chiếc váy dài, khi cười lên trông chẳng khác nào một bông hoa đung đưa trong gió, mười phần đáng yêu.
Tôi không kìm được cười, nói: “Thái hậu, tôn nữ này của người đúng là lanh lợi, tinh nghịch quá, khiến người ta yêu thích vô cùng.”
Thái hậu mặt đầy nét cười, tỏ ra cực kỳ vui vẻ. “Tiểu muội Ngọc Nhiêu của con chẳng phải cũng thế sao? Ai gia thấy Tuệ Sinh và cửu Vương phi chắc là rất hợp nhau đấy.”
Tôi cười, nói: “Ngọc Nhiêu hôm nay không ở đây, Quận chúa nếu bằng lòng thì có thể tới cung của ta chơi với mấy vị Công chúa.”
Tuệ Sinh vỗ tay cười, nói: “Hay quá!” Sau đó lại quay sang nhìn Trưởng công chúa. “Nhưng còn cần mẫu thân đồng ý mới được.”
Trưởng công chúa cười tươi rạng rỡ. “Con nếu thích đi thì cứ đi đi, nhưng nhớ đừng quấy rầy