
ngọc nát hương tan, Khương thị thì sau khi sẩy thai cũng không còn được sủng ái như trước nữa, thời gian qua, số lần Lý thị được thị tẩm ngày một nhiều lên. Hồ Uẩn Dung từng vì chuyện này mà cười, nói: “Những người như Nguyệt Quý nhân mới gọi là có hậu phúc, chứ Quỳnh Quý nhân hồi đầu thì phong quang cho lắm, đến cuối cùng xét ra chẳng được hưởng phúc ngày nào cả.”
Nguyệt Quý nhân lúc ấy cũng ở kề bên, cung kính nói: “Xét về có phúc, ai mà so được với Phu nhân vừa ra đời đã cầm ngọc bích trong tay chứ, như Phu nhân mới gọi là hậu phúc vô cùng.”
Thời điểm này ngôi hậu đang xao động, thành ra tin đồn trong cung ngày một nhiều hơn, mọi người lại để ý tới Hồ Uẩn Dung vừa ra đời đã cầm ngọc bích trong tay một lần nữa. Trong cung có rất nhiều người mê tín, tin vào cái dị tượng “ánh đỏ đầy phòng, hương thơm ngào ngạt” xuất hiện khi Hồ Uẩn Dung ra đời, hơn nữa dù ánh đỏ và hương thơm ngào ngạt có phần huyễn hoặc thì vẫn còn có khối ngọc bích kia là vật vô cùng chân thực. Thế là thời gian qua, tình hình trong cung biến ảo khôn lường, ngoài Nhu Nghi điện của tôi ra thì Yến Hy điện cũng trở nên hết sức náo nhiệt, hôm nào cũng có vô số người lui tới.
Một hôm tôi nghe Hoa Nghi kể về lời đồn “mang ngọc chào đời, phú quý tột bậc” đang sôi sục trong cung, không kìm được cười, nói: “Hoa Nghi, theo muội nghĩ thì thế nào mới là phú quý tột bậc?”
Hoa Nghi ôm một bó hoa trắng muốt đi tới để cắm vào bình, tiện tay cầm chiếc kéo bên cạnh lên tỉa bớt cành lá thừa đi, sau đó vừa cắt hoa vừa chậm rãi nói: “Chu thị bị phế, nàng ta được vào làm chủ trung cung, như thế mới gọi là phú quý tột bậc, mà đó đồng thời cũng là ước nguyện trong lòng nàng ta bây giờ.”
Cận Tịch khẽ cốc vào trán thị một cái, cười nói: “Hoa Nghi đúng là càng ngày càng biết nhìn người, có điều mồm miệng vẫn còn nhanh nhảu quá, cứ như cái kéo này vậy.”
Tôi khẽ nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại bó hoa vừa được Hoa Nghi cắt tỉa. “Cắt tỉa hoa cần phải gọn gàng, như thế bó hoa trông mới đẹp. Có điều để nguyên một bó hoa trước mắt thì người ta sẽ dễ cảm thấy bối rối, nhất thời không biết nên ra tay từ đâu, dao sắc chặt đay rối cố nhiên đơn giản gọn nhẹ, nhưng cũng dễ xảy ra sai sót.” Tôi nhặt mấy cành hoa có nụ vừa bị Hoa Nghi cắt bỏ lên. “Mắt nhìn phải chuẩn, động tác cũng thế, phàm việc gì chỉ cần nôn nóng là sẽ rối ngay, cho nên bất kể là cắt tỉa hoa hay là xử lý công chuyện, lòng phải bình tĩnh thì mới có thể làm tốt được.”
Hoa Nghi nghiêng đầu lộ vẻ trầm ngâm. “Ý của nương nương là nô tỳ đã cắt vội quá ư?”
“Cắt hoa mà cắt nhầm thì có thể cắt lại lần nữa, nhưng có một số việc lỡ mà làm sai rồi thì chưa chắc đã có thể bổ cứu được đâu.” Tôi đưa mắt nhìn qua phía Cận Tịch. “Nếu quả đúng như lời Hoa Nghi nói, mong ước của Hồ Uẩn Dung trở thành hiện thực, chúng ta sẽ ra sao đây?”
Cận Tịch dâng một chén nước anh đào lên cho tôi bằng hai tay, sau đó mới chậm rãi nói: “Trừ phi là chính bản thân nương nương, bằng không dù là ai làm hoàng hậu thì cũng không thể nào cho phép một vị sủng phi như nương nương tồn tại bên cạnh Hoàng thượng, huống chi nương nương còn có Hoàng tử nữa chứ. Trước đây Hồ Uẩn Dung với nương nương đúng là nước sông không phạm nước giếng, thậm chí có lúc còn cùng hội cùng thuyền, nhưng một khi ngồi lên ngôi hoàng hậu rồi, nàng ta đối xử với nương nương ắt chẳng tốt hơn Chu thị xưa kia chút nào đâu, thậm chí với tâm tính cao ngạo của nàng ta, cảnh ngộ của nương nương có thể sẽ còn tệ hơn trước nữa.”
Tôi cười nhạt, nói: “Ta chẳng ngốc như Hồ Uẩn Dung đâu. Ai ai cũng cho rằng hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, tôn quý tột cùng, do đó tìm đủ mọi cách để ngồi lên ngôi vị đó, nhưng lại chẳng có ai nghĩ tới việc sau khi trở thành hoàng hậu rồi thì sẽ trở thành cái đích cho tất thảy mọi người. Hoàng hậu muốn giữ được ngôi hậu thì tất nhiên phải không từ thủ đoạn, nhưng bị vô số những người hiểm độc nhắm vào như thế, dù hôm nay không xảy ra chuyện thì ngày mai cũng sẽ xảy ra chuyện, thực khó có thể yên tâm mà sống, do đó ta quyết không bao giờ làm hoàng hậu đâu.”
“Nương nương, chuyện này đã ở vào thế đặng chẳng đừng rồi. Dù nương nương không muốn làm hoàng hậu thì người khác cũng sẽ cho rằng người muốn làm hoàng hậu, mọi lời nói đều sẽ bị cho là làm bộ làm tịch. Mà một khi người khác có suy nghĩ như thế, họ ắt sẽ không ngừng bày mưu hãm hại nương nương.”
Tôi cầm chén nước anh đào lên khẽ nhấp một ngụm, nói: “Chúng ta cứ tự biết với nhau như thế là được rồi, sau này tự khắc sẽ có cách giải quyết thôi.” Tôi đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, hờ hững nói tiếp: “Chân Ninh Trưởng công chúa vừa về kinh, chúng ta cũng nên đi bái kiến rồi.”
Từ Ninh cung lúc này tĩnh lặng vô cùng, có lẽ các phi tần trong cung còn chưa hay tin Chân Ninh Trưởng công chúa đã về tới nơi, do đó nhất thời chưa kịp đến bái kiến. Tôi vén rèm đi vào, thấy Thái hậu đang ngồi trên sạp nắm tay một thiếu nữ hỏi nọ hỏi kia, cạnh đó là một nữ nhân trung niên ăn mặc xa hoa lộng lẫy, thần thái thì thân mật vô cùng.
Phương Nhược thông báo là tôi đã tới, Thái hậu bèn cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn tôi.