
y đang túm cổ áo nàng ta ra, tiện tay với lấy bức rèm bên cạnh mà lau tay, vẻ chán ghét lộ ra rất rõ, rồi y quay qua nói với tôi: “Hoàn Hoàn, giúp trẫm thảo chiếu thư phế hậu đi.”
Tôi lạnh lùng đứng nhìn nãy giờ chỉ vì chờ khoảnh khắc này thôi, tất cả mọi sự tranh cãi và đối chất đều chẳng thể gọn ghẽ bằng một đạo chiếu thư phế hậu.
Tôi trải tờ thánh chỉ màu vàng tươi ra, nhúng bút vào nghiên mực thật đẫm rồi bắt đầu múa bút mau lẹ. “Hoàng hậu Chu thị, thiên mệnh chẳng dung, gây điều thị phi, phá rối cương kỷ, còn ôm lòng soán nghịch, thực là tội ác tày trời, há có thể đi vào tông miếu, làm mẫu nghi thiên hạ? Nay phế làm thứ dân, đẩy vào lãnh cung. Hình phạt dùng với người nhà, quả là có lỗi với tiền nhân, nhưng âu cũng vì đại kế nước nhà, chuyện cũng bởi bất đắc dĩ mà ra cả.”
Tôi viết xong liền gác bút qua một bên, cất giọng sang sảng đọc cho Huyền Lăng nghe, từng câu từng chữ đều là do nỗi căm hận chứa chan trong lòng tôi hóa thành, và lúc này đây, nỗi niềm sảng khoái trong tôi đã bao trùm lên sự thương tâm và đau xót đó.
Hoàng hậu vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững, lạnh lùng như thể tờ chiếu thư phế hậu đó chẳng hề liên quan tới nàng ta, miệng thì khẽ lẩm bẩm: “Con trai, con trai của mẹ.”
Huyền Lăng lẳng lặng nghe xong rồi nói: “Được rồi.” Y cúi đầu chuẩn bị cầm lấy ngọc tỷ, tôi ngẩng lên vừa khéo bắt gặp ánh mắt tột độ mừng vui của Hồ Uẩn Dung, bất giác lén ngoảnh đầu qua hướng khác.
Phế hậu, chỉ còn thiếu một con dấu mà thôi.
Q.8 – Chương 9: Chương 05 – Phần 02
Gian điện rộng lớn lúc này chìm trong sự tĩnh lặng và lạnh lẽo, dường như gốc mai bên dưới hành lang phía xa vừa nở hoa, mùi hương tao nhã hòa vào với gió mưa lạnh lẽo dường như lại khiến vẻ diễm lệ tăng thêm mấy phần.
Đang lúc sững sờ, chợt một tiếng “két” thật dài vang lên, cửa điện chậm rãi bị đẩy ra, tiếng cây gậy chống đầu rồng gõ xuống đất thật chẳng khác gì tiếng sấm rền. Thái hậu mang theo làn hương hoa lạnh lẽo kia chống gậy chậm rãi đi vào trong điện.
Thái hậu tới đây giữa đêm khuya, trên người chỉ mặc một chiếc áo dài màu xanh sẫm kiểu dáng bình thường, đồ trang sức cũng đơn giản không có gì đặc biệt, thế nhưng toàn thân lại toát ra một thứ khí thế của người ngồi ở ngôi cao khiến người ta không rét mà run.
Huyền Lăng thấy Thái hậu đích thân tới đây thì vội vàng đứng dậy nghênh đón, tôi và Hồ Uẩn Dung cũng không dám chậm trễ, lập tức khom người cất tiếng thỉnh an.
Thái hậu bám vào tay Huyền Lăng bước tới ngồi xuống chiếc ghế ở chính giữa, sau khi khẽ ho hai tiếng mới chậm rãi cất tiếng hỏi: “Chiếu thư phế hậu đã ban xuống chưa?”
Huyền Lăng thoáng ngẩn ra, đoạn cung kính đáp: “Chỉ còn thiếu việc đóng dấu nữa thôi.”
Thái hậu “ừm” một tiếng, nói: “Ai gia dạo này mắt không được tốt, Uẩn Dung, hãy đọc cho ai gia nghe đi!”
Hồ Uẩn Dung bất giác lộ ra mấy tia sợ hãi, đưa mắt thoáng nhìn qua phía tôi, rốt cuộc đành cầm chiếu thư lên đọc một lượt.
Thái hậu nhìn nàng ta, nói: “Giọng nói dễ nghe lắm, đọc cũng rất rõ ràng, có điều chớ nên run rẩy như vậy.” Rồi Thái hậu lại ngoảnh đầu qua nhìn tôi. “Lời ít mà ý nhiều, chắc đây là thủ bút của Thục phi rồi.”
Tôi cúi đầu khẽ thưa: “Dạ.”
Thái hậu tỏ ra vô cùng đau đớn, khi nhìn qua phía Hoàng hậu, trong mắt khó mà giấu được vẻ chán ghét và xót xa. “Thục phi xét ra không hề nói quá tội lỗi của ngươi chút nào!” Dứt lời, bà ta liền vung cây gậy chống lên định đánh xuống người Hoàng hậu.
Cây gậy chống đó có phần cán đầu rồng được đúc bằng vàng ròng, thân thì làm bằng gỗ lim, cứng rắn mười phần, nhát gậy này mà đánh xuống người Hoàng hậu thì dù không chết cũng sẽ trở thành người tàn phế.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột, Hồ Uẩn Dung kinh hãi đến nỗi thiếu chút nữa đánh rơi tờ chiếu thư trong tay. Hoàng hậu thì mặt mày tái nhợt, vậy nhưng lại không né tránh, còn ưỡn thẳng lưng lên đón lấy nhát gậy ấy.
Sau đó, cây gậy rốt cuộc đã dừng giữa không trung, rồi Thái hậu dùng sức chống mạnh nó xuống đất, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, âm thanh vang vọng mãi không ngừng, bên trong như mang đầy nỗi phẫn nộ và đau đớn của Thái hậu. Thái hậu không nhìn nàng ta nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Năm xưa đưa ngươi vào cung, xem ra ai gia đã sai rồi.”
Hoàng hậu chậm rãi ngẩng đầu, hơi thở dần dần trở nên nặng nề và dồn dập, âm thanh đó nghe hệt như những tiếng trống không ngừng nối tiếp nhau gõ vào tai người ta, chứa đầy nỗi tuyệt vọng khó mà dùng lời miêu tả. “Cái sai của mẫu hậu không phải là ở chỗ đón con vào cung, mà là đồng ý đón tỷ tỷ vào cung. Mẫu hậu vốn thông minh tột bậc, cái đạo lý một núi không thể có hai hổ lẽ nào lại không hiểu ư?”
Có lẽ vì đại điện quá rộng lớn, hơi thở của Thái hậu dường như mang đầy vẻ lạnh lẽo và trống trải. “Là tại ai gia đã quá xem trọng cái tình tỷ muội của các ngươi.”
“Tình tỷ muội?” Hoàng hậu khẽ cười lạnh một tiếng, âm thanh như vọng ra từ sâu trong lồng ngực, chất chứa đầy nỗi thê lương trầm uất. “Ngay đến người từng mặn nồng ân ái còn có thể ra tay hạ sát, tình tỷ muội thì có đáng gì! Huống chi xét về thủ đoạn đối đãi với tỷ muội, con thực sự khâm phục mẫu hậu vô cùng!”