Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325651

Bình chọn: 9.00/10/565 lượt.

uyền Lăng lúc này đây: “Trẫm còn nhớ rõ, để đảm bảo việc ăn uống của Thuần Nguyên được chu toàn, Nghi Tu đã cẩn thận đứng ra lo liệu đến từng tiểu tiết. Trẫm vốn cứ ngỡ bọn họ là tỷ muội tình sâu.” Nói xong những lời này, hai mắt Huyền Lăng như muốn nứt toạc ra, lồng ngực phập phồng không ngớt.

Trên đuôi mắt Hồ Uẩn Dung lúc này ngợp đầy những tia căm hận. “Thuần Nguyên Hoàng hậu ngồi lên ngôi hậu thế nào, Hoàng thượng hẳn vẫn còn nhớ rõ, Chu Nghi Tu có thể không hận được sao? Có thể không muốn báo thù được sao? Đừng nhìn nàng ta thường ngày kính cẩn, kỳ thực đó là hạng người lòng dạ tàn độc, ngay đến tỷ muội ruột thịt cũng nhẫn tâm giết hại!”

Huyền Lăng vung tay đẩy nàng ta ra, rảo bước đi nhanh ra ngoài, đồng thời dặn dò Lý Trường: “Theo trẫm tới Thận hình ty.”

Bầu không khí thoắt đó đã lại trở về tĩnh lặng, trong đại điện chỉ còn tôi, Hồ Uẩn Dung và Đoan Quý phi. Hồ Uẩn Dung đưa tay chỉnh lại cây trâm ngọc trên đầu một chút, uể oải ngồi xuống, khẽ cười, hỏi: “Theo Thục phi thấy, Hoàng thượng lần này thẩm vấn sẽ có kết quả như thế nào?”

Tôi đứng bên cửa sổ, nở một nụ cười tỏ vẻ hiểu ý. “Uẩn Dung muội muội ắt sẽ đạt thành tâm nguyện, không uổng phí phen công sức hôm nay.”

Nàng ta đưa mắt liếc tôi. “Thục phi rõ là ngồi không mà hưởng thành quả, trong khi đó ta với Quý phi thì phải tốn bao công miệng lưỡi.”

“Ta với Hoàng hậu kết oán đã lâu, Hoàng thượng vốn biết rõ ràng, ta mà mở miệng thì chỉ khiến tình hình xấu đi thôi.”

Hồ Uẩn Dung cười tủm tỉm nhìn Đoan Quý phi vốn lặng im từ nãy tới giờ. “Chắc hẳn ngoài Quý phi ra, không ai có thể khiến Hoàng thượng tin tưởng được tới vậy.” Đoạn nàng ta lại vỗ tay, nói: “Cũng may mà có sự trù tính chu toàn của Thục phi, bằng không muốn khơi ra chuyện này quả thực là chẳng dễ dàng gì.”

“Chỉ là chuyện vặt mà thôi.” Tôi hờ hững nói. “Đưa mắt nhìn khắp hậu cung, dù là ba người chúng ta, làm gì có cung của ai mà không có sự thâm hụt về tiền bạc, chẳng qua là mượn cớ mà thôi. Nếu không phải Hoàng hậu đang bị cấm túc, chúng ta quả thực chẳng thể làm gì được nàng ta.”

“Có điều…” Hồ Uẩn Dung đặt tay lên chỗ trái tim, làm ra vẻ vô cùng kinh sợ. “Con rắn dù chết cũng vẫn còn nọc độc, tiểu muội đến bây giờ vẫn chưa hết sợ đây này.”

Đoan Quý phi vốn im lặng nãy giờ, lúc này chợt nhẹ nhàng cất tiếng: “Việc có liên quan tới Thuần Nguyên Hoàng hậu, Hoàng thượng ắt không chịu bỏ qua đâu.” Sau đó lại đưa mắt liếc tôi. “Nếu thật sự muốn cảm ơn thì chúng ta phải cảm ơn An thị, không có câu nói mà nàng ta lưu lại trước khi chết kia, chắc chúng ta khó có thể nghĩ tới chuyện này.” Dứt lời, Đoan Quý phi vẫy tay ra hiệu một cái, Cát Tường lập tức bước tới đỡ nàng ta. Rồi nàng ta khoác chiếc áo choàng lên người, khẽ nói: “Theo ta tới Thông Minh điện cầu phúc nào. Hoàng hậu có thể trả nợ cho muội, trả nợ cho ta, cũng có thể trả nợ cho Uẩn Dung, nhưng quyết không thể nào trả nợ cho Thuần Nguyên Hoàng hậu được. Chúng ta đi thôi!”

Tôi vâng lời đứng dậy, chậm rãi cất bước ra ngoài. Hồ Uẩn Dung đi theo sau, ghé đến bên tai tôi khẽ nói: “Thục phi bây giờ không hối hận vì chuyện từng đáp ứng với ta đấy chứ?”

Lời của tôi tuy nhẹ nhàng nhưng lại hết sức rành rọt: “Ta đã nói rồi, ta không có ý đồ gì với ngôi hoàng hậu cả.”

Nàng ta lộ vẻ hài lòng. “Mong là Thục phi nói lời giữ lấy lời!”

Màn đêm lúc này tối đen như mực, mưa lạnh vẫn rả rích rơi, đưa mắt nhìn về phía xa chỉ thấy trong Tử Áo Thành, cung điện đình đài tầng tầng lớp lớp, vô số ánh đèn lấp ló bập bềnh, tựa như một biển sao miên man vô tận. Tôi buộc lại chiếc áo choàng trên người cho chặt, nhưng vẫn cảm thấy rét buốt thấu tâm can. Có lẽ… con người ta ngồi lên ngôi cao rồi thường khó tránh khỏi cảm giác cô độc, rét lạnh.

Q.8 – Chương 8: Chương 5 Bởi Đâu Duyên Số Thảy Do Trời

Huyền Lăng ở trong Thận hình ty một ngày một đêm mới ra ngoài, tôi và Đoan Quý phi cũng quỳ trong Thông Minh điện trọn một ngày một đêm. Trong thời gian này, Đoan Quý phi cứ cách ba canh giờ lại cầm đàn tì bà lên gảy, gửi vào đó muôn vàn nỗi ưu thương, mãi tới khi hai bờ môi đã tím tái vẫn không chịu rời đi. Tôi không biết nàng ta đang tưởng niệm Thuần Nguyên Hoàng hậu đã đích thân dạy nàng ta gảy đàn tì bà hay là nghĩ tới vị tiểu Hoàng tử còn chưa ra đời thì đã chết kia, chỉ thấy nỗi ưu thương của nàng ta sâu đậm vô cùng, tôi không cách nào sinh lòng đồng cảm.

Cuối cùng Ôn Nghi Công chúa phải tới quỳ với nàng ta thêm một thời gian, thế rồi nàng ta mới chịu về cung nghỉ ngơi.

Huyền Lăng sau khi từ trong Thận hình ty trở ra thì không tới cung của tôi. Giữa đêm dài tịch mịch, tôi nhắm mắt lại muốn đi vào giấc ngủ, thế nhưng đầu lại rấm rứt đau, trong cơn mơ màng dường như nghe thấy âm thanh phát ra từ đồng hồ nước tiếng sau dài hơn tiếng trước, trái tim thì cứ treo lơ lửng mãi vẫn chẳng thể buông xuống.

Bên ngoài bức màn có người đứng buông tay kính cẩn, rồi giọng nói của Cận Tịch vang lên: “Nương nương, Hoàng thượng cho triệu người tới Nghi Nguyên điện.”

Tôi hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”

“Dạ, là giờ Tuất ba khắc.” Hơi dừng một chút, nàng ta lại nói tiếp


XtGem Forum catalog