XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325625

Bình chọn: 8.00/10/562 lượt.

i liền đi vào, trên tay bưng theo một chiếc bát sứ trắng, hơi nóng trong bát bốc lên nghi ngút, chính là một bát trà hạnh nhân. Cát Tường bưng bát tới trước mặt Huyền Lăng, Đoan Quý phi thấp giọng nói: “Hoàng thượng, xin hãy nếm thử một chút xem bát này với bát vừa rồi của Thôi Thượng nghi có gì khác biệt không!”

Huyền Lăng không rõ duyên cớ bên trong, thế nhưng Đoan Quý phi bấy lâu nay làm việc gì cũng có chừng mực, do đó y cũng không hỏi nhiều, chỉ múc một thìa lên nếm thử, sau đó bèn lắc đầu tỏ ý không có gì khác biệt. Đoan Quý phi lại nói: “Vệ thái y cũng nếm thử đi.”

Vệ Lâm không thể thoái thác, đành nếm thử mỗi bát một thìa, nhưng sau một hồi lâu nhấm nháp vẫn chưa chắc chắn lắm, thế là lại nếm thêm lần nữa. Lần này dường như đã nắm chắc được mười phần, Vệ Lâm bèn nói: “Bẩm Hoàng thượng, bát của Thôi Thượng nghi được cho thêm hạnh nhân đắng, còn bát của Đoan Quý phi thì được cho thêm một ít bột đào nhân. Vị đắng của hai thứ này từa tựa nhau, nếu không nếm kĩ thì khó mà phân biệt được.”

Đoan Quý phi nói: “Hoàng thượng thường xuyên uống trà hạnh nhân mà còn không thể phân biệt, nếu không có thái y ở đây thì ai mà phân biệt được đây?” Rồi nàng ta lại chỉ vào bát trà hạnh nhân Cát Tường mang tới, hỏi Vệ Lâm: “Nếu thai phụ không rõ nội tình, mỗi ngày đều uống trà hạnh nhân được cho thêm một ít bột đào nhân, kết quả sẽ ra sao?”

Vệ Lâm cả kinh thất sắc, vội vàng quỳ sụp xuống, nói: “Nếu thai phụ thật sự uống loại trà hạnh nhân như thế trong thời gian dài, thai nhi quyết không thể nào sống sót đến khi ra đời được, hơn nữa trên người thai nhi sẽ xuất hiện những đốm màu xanh.”

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng tột cùng, một sự tĩnh lặng đầy vẻ chết chóc, tất cả mọi người thì như bị đóng băng giữa trời đông, thậm chí còn chẳng thể rùng mình được. Huyền Lăng nổi rõ gân xanh trên trán, khuôn mặt vốn hơi võ vàng trở nên méo mó vặn vẹo, bên khóe môi thoáng hiện một nụ cười lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

Hồ Uẩn Dung dường như chợt nhớ tới một việc, bèn hỏi: “Nếu thỉnh thoảng còn dùng lá chuối tây để hấp đồ ăn thì sao?”

Vệ Lâm tuôn đầy mồ hôi lạnh, không kìm được đưa tay áo lên lau. “Nếu lá chuối tây và bột đào nhân mà kết hợp với nhau, thai nhi ắt không giữ được. Nhưng nếu trong thời gian ấy thường xuyên làm cho thai phụ sợ hãi và phiền muộn, vậy thì bất kể là ai cũng khó mà phát hiện một số triệu chứng của thai phụ là do đào nhân và lá chuối tây gây ra.”

Từ trong chiếc lò hương hình con kỳ lân làm bằng đồng đen nằm trên mặt đất, những luồng khói mỏng mang mùi long diên hương không ngớt bay ra, tạo thành một tấm lưới vô hình, cứ thế chụp thẳng xuống đầu người ta.

Ánh mắt Huyền Lăng lộ ra những tia mơ màng bất định, sau một hồi lâu trầm lặng, y bèn đứng dậy, nói: “Cam thị và Miêu thị suốt ngày gây chuyện, Thuần Nguyên thì vì vô tình làm Miêu thị sẩy thai mà vô cùng áy náy, đêm nào cũng gặp ác mộng, đã thế còn thường xuyên nhẫn nhịn sự gây hấn của hai người đó, thực là vất vả vô cùng.”

Hồ Uẩn Dung nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Huyền Lăng, khẽ nói: “Biểu ca, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, chính chỗ đào nhân và lá chuối tây kia mới là thủ phạm hại chết hai mẹ con Thuần Nguyên Hoàng hậu.”

Huyền Lăng lúc này đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt không có lấy một tia dị thường, bình tĩnh cất tiếng hỏi: “Nguyệt Tân, nàng từ đâu mà biết được những việc này?”

“Sau khi Hoàng hậu bị cấm túc, lượng bạc chi tiêu trong cung của Hoàng hậu vẫn không hề suy giảm, còn có chênh lệch với con số mà phủ Nội vụ báo lên. Thần thiếp là người đứng đầu trong tứ phi, nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung, được Hoàng thượng sai điều tra thì tất nhiên không dám lơ là, do đó đã lập tức thẩm vấn ba người hầu tâm phúc của Hoàng hậu là Hội Xuân, Tú Hạ, Tiễn Thu. Nào ngờ sau một hồi thẩm vấn, Hội Xuân vì muốn được tha đã khai báo việc năm xưa từng có người sai khiến thị dùng đào nhân thay thế hạnh nhân đắng để mưu hại Thuần Nguyên Hoàng hậu.” Hơi dừng một chút, nàng ta dường như muốn xoa dịu cơn sôi sục trong lồng ngực, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: “Thần thiếp không dám lỗ mãng, lại tiếp tục thẩm vấn Tiễn Thu và Tú Hạ. Tiễn Thu không chịu nổi sự tra tấn nên cắn lưỡi tự vẫn, còn Tú Hạ thì rốt cuộc đã khai ra chân tướng.”

Thời gian dường như đã bị hơi lạnh làm đông cứng lại, trôi qua chậm rãi vô cùng. Huyền Lăng gằn giọng nói ra từng chữ một: “Là ai?”

Ngọn nến trong điện được đốt lâu rồi nên hơi tối đi một chút, những tia sáng nhờn nhợt mang theo ánh tuyết từ ngoài cửa sổ chiếu vào bao phủ trên khuôn mặt trầm lặng như nước của Đoan Quý phi, tựa như ngưng tụ thành sương tuyết. “Là đương kim Hoàng hậu Chu Nghi Tu, muội muội ruột thịt của Thuần Nguyên Hoàng hậu.”

Đại điện tức thì trở nên tĩnh lặng đến tột cùng, nghiêng tai lắng nghe thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng những mảnh vụn trầm hương nứt ra trong lò hương. Đoan Quý phi quay sang nhìn tôi, nói: “Thục phi kỳ thực không phải người đầu tiên bị Chu Nghi Tu hãm hại đến nỗi mất con, cũng chưa chắc đã là người cuối cùng.”

Nếu giọng nói có thể ăn thịt người, vậy thì đó ắt hẳn là giọng nói của H