XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 9.00/10/403 lượt.

ài một tiếng. “Tiếc là Ôn thái y đã vì mấy chuyện vu vơ không căn cứ kia mà tinh thần suy sụp, bằng không có y trợ giúp điều dưỡng thân thể, Uẩn Dung hẳn sẽ sớm ngày được như ước nguyện.”

Tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, rồi cũng thở dài. “Vốn muốn nói chuyện với muội muội lâu một chút, tiếc là đã đến thời gian ta phải tới cung của Hoàng hậu rồi. Gần đây trong cung xảy ra mấy chuyện không lớn không nhỏ, ta cần đi bẩm báo với Hoàng hậu một tiếng.”

Hồ Uẩn Dung cười, nói: “Tỷ tỷ kiếm cớ gạt muội đấy sao? Ai mà không biết biểu ca đã giao phó mọi việc trong cung cho tỷ, bảo cô ta chú ý nghỉ ngơi, tỷ đâu cần phải để ý tới cô ta làm gì nữa.” Sau đó lại cầm tay tôi, nói tiếp: “Trong cung của muội còn có Vân Sơn Ngọc Tiêm trà mà Hoàng thượng vừa ban cho đấy, tỷ tỷ hãy ở lại đây uống trà nói chuyện với muội đi mà.”

Tôi làm ra vẻ rất luyến tiếc: “Trà trong cung của muội muội tất nhiên phải là hạng nhất rồi. Nghe nói năm nay mưa nhiều, Vân Sơn Ngọc Tiêm trà tổng cộng mới tiến cung có hơn một cân, không ngờ chỗ muội muội đã có rồi.” Hơi dừng một chút, tôi nói vẻ hết cách: “Chỉ là cô ta dù tệ đến mấy thì cũng là nữ tử tôn quý nhất trong cung, Hoàng thượng cũng không thể không nể mặt cô ta được, nói gì thì nói, Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng là tỷ tỷ ruột của cô ta, mà Thái hậu lại là người nhà họ Chu nữa, Hoàng thượng tuy đã nói như vậy nhưng ta cũng không thể cho là thật được. Ta xin thật lòng khuyên muội muội một câu này, xét cho cùng cô ta vẫn là hoàng hậu.”

Những lời cuối cùng trước khi rời đi, tôi nói bằng giọng chân thành thấm thía, chẳng rõ Hồ Uẩn Dung có nghe lọt tai hay không, chỉ im lặng tiễn tôi đi mà không nói gì.

Sau khi về cung, Hoán Bích lén hỏi tôi: “Mấy lời khuyên của tiểu thư không biết Mẫn Phi có nghe lọt tai không nhỉ?”

“Ai mà biết được, dù sao sau chuyện lần trước, hai bên cũng đã kết mối thù sâu rồi, mà thường ngày cô ta lại luôn tỏ ra cao ngạo như thế nữa.”

Hoán Bích mím môi cười, nói: “Chỉ sợ tiểu thư càng khuyên cô ta lại càng bất mãn với Hoàng hậu hơn thôi.”

Vừa khéo lúc này Vệ Lâm tới thăm mạch bình an, tôi tranh thủ lúc y thăm mạch, khẽ hỏi: “Ôn thái y đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Vệ Lâm thấp giọng đáp: “Tinh thần của Ôn thái y vẫn luôn không được tốt, cả ngày mượn rượu giải sầu, thêm vào đó nhát dao kia cũng không nhẹ, đến bây giờ tình hình vẫn tệ vô cùng.” Hơi dừng một chút, y lại tiếp: “Quan trọng nhất là cái tâm khí ngày xưa đã chẳng còn.”

Tôi buồn bã lắc đầu. “Ngươi hãy giúp bản cung để ý tới y nhiều một chút.”

Vệ Lâm đáp “vâng” một tiếng, tôi đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn những phiến lá chuối xanh biếc bên ngoài, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ôn Thực Sơ bị như vậy rồi, bây giờ bên cạnh bản cung chỉ còn mình ngươi là đáng tin cậy thôi.”

Vệ Lâm khom người, nói: “Nương nương quá khen rồi, vi thần nhất định sẽ hết lòng hết sức.”

Tôi nói: “Ngươi có tấm lòng như vậy là tốt nhất rồi, bản cung ắt sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Đợi vài ngày nữa ngươi hãy bảo Ôn Thực Sơ tới đây thăm mạch bình an cho tứ điện hạ.” Tôi cố ý hạ thấp giọng nói: “Chắc ngươi biết rõ nên làm thế nào cho ổn thỏa.”

Y đáp “vâng” một tiếng, cáo từ rời đi.

Khi nhìn thấy dung mạo Ôn Thực Sơ, tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, con người thường ngày vẫn luôn hiền hòa, đôn hậu đó giờ đây không ngờ đã tiều tụy tới mức này. Chỉ thấy hắn lúc này hai mắt hõm sâu, gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương vậy, thực khác hẳn với trước kia. Hắn vốn bị thương nặng vừa lành, thế mà toàn thân lại nồng nặc mùi rượu, khiến người ta không kìm được phải lùi về phía sau mấy bước.

Tôi thấy hắn như vậy, lại nghĩ tới cái chết của My Trang, còn chưa nói gì thì nước mắt đã tuôn rơi lã chã.

Q.7 – Chương 7: Tâm Sự Nặng Mang Muốn Giãi Bày

Hôm ấy Mân Châu vừa mới tiến cống vải thiều, Huyền Lăng liền sai Lý Trường mang tới cho tôi một giỏ, tôi đang sai người mang một ít qua cho Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu thì chợt thấy Huyền Lăng tươi cười bước vào. “Ngựa ruổi bụi hồng, Phi mỉm miệng[6'>. Đây chính là vật mà Dương Quý Phi thích nhất đấy, Hoàn Hoàn, nàng cảm thấy thế nào?”

[6'> Trích Quá Hoa Thanh cung kỳ 1, Đỗ Mục. Dịch thơ: Lê Nguyễn Lưu. Toàn bài: Trường An trông tựa gấm hoa thêu, nghìn cửa trên nên đã mở đều. Ngựa ruổi bụi hồng, Phi mỉm miệng, ai hay vải tiến đã về triều. Nguyên văn Hán Việt: Trường An hồi vọng tú thành đồi, sơn đính thiên môn thứ đệ khai. Nhất kỵ hồng trần Phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai – ND.

Tôi bóc một quả vải bỏ vào miệng y, cười, nói: “Tất nhiên là thơm ngon, nhiều nước rồi, chỉ là thần thiếp thấy nó quá ngọt, hơn nữa nếu năm vào cũng phải tiến cống mấy giỏ lớn thế này, chỉ e sẽ có rất nhiều ngựa phải chạy mệt quá mà chết mất.”

Độ này thời tiết nóng dần, ánh nắng bên ngoài đã oi ả hơn hẳn, Huyền Lăng hôm nay chỉ mặc một chiếc áo đơn màu xanh lam, nhìn thấy trên giường của tôi đã trải chiếu trúc liền ngả người nằm luôn xuống. “Nàng xưa nay vẫn sợ nóng nhất, vốn nên tới Thái Bình hành cung tránh nóng mới phải.”

Tôi cười, nói: “Không làm chủ nhà thì không biết củi gạo đắt đỏ. Thái hậu bây giờ người không kh