
g nữa đấy. Thần thiếp trộm nghĩ, bất kể Phỉ Văn có tâm tư thế nào, có thể kể lại sự việc một cách chi tiết và sống động như vậy, chắc hẳn không phải là giả đâu.”
Phỉ Văn vội vàng gật đầu lia lịa, miệng thì nói: “Nô tỳ quả thực không dám nói dối.”
Kính Phi hơi nhướng mày lên. “Dư Dung Nương tử nói vậy cũng không phải là không có lý, song ân oán giữa Kỳ Tần và Thục phi đã có từ lâu, Kỳ Tần cũng không phải mới lần đầu bất kính với Thục phi, việc này chúng ta đều biết cả. Còn Phỉ Văn ư? Thục phi tuy xem trọng thị nhưng cũng không phải là để thị ở trong nội điện hầu hạ thường xuyên, mấu chốt trong việc này…”
Kính Phi thoáng lộ vẻ trù trừ, khẽ lắc đầu mấy cái. Đoan Phi từ đầu tới giờ gần như không nói năng gì chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Nếu thật sự đúng như lời Kính Phi nói, Phỉ Văn không thường xuyên vào nội điện hầu hạ, vậy cho dù Ôn thái y và Thục phi thật sự có tư tình thì cũng sẽ không hẹn hò trước mặt một người ở ngoại điện, việc như thế dù sao cũng phải đề phòng người ta, ấy thế mà thị lần nào cũng trùng hợp bắt gặp, lại còn nhìn thấy được rõ ràng như thế nữa. Chẳng lẽ thật sự là trời cao trao cho thị trách nhiệm lớn, muốn thị vạch trần chuyện xấu xa này? Hay là nha đầu này quá thông minh cơ trí, lúc nào cũng để ý kĩ càng từng hành vi, cử chỉ của chủ nhân?”
Kính Phi hít vào một hơi khí lạnh, chiếc hộ giáp đính ngọc bích gõ vào chiếc bàn gỗ sưa làm phát ra những tiếng “cộc cộc” nhè nhẹ. “Úi chao, lén lút theo dõi chủ nhân như thế không phải là tội danh nhỏ đâu. Có điều tại sao nha đầu này lại phải lén lút theo dõi Thục phi như thế chứ? Thị chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà lại có chủ kiến riêng cùng lá gan lớn như vậy, lẽ nào thật sự có người đứng sau xúi bẩy?” Nói rồi nàng ta liền quỳ xuống, cất lời thỉnh cầu: “Việc này rất đáng ngờ, xin Hoàng thượng hãy điều tra cho kĩ. Nếu thật sự có người xúi bẩy, vậy lời của Phỉ Văn không thể tin tưởng hoàn toàn, chỉ e trong việc này có ẩn chứa một âm mưu rất lớn.”
Chu Bội Tiệp dư cũng quỳ xuống theo, níu tà áo Huyền Lăng, nói: “Thần thiếp hãy còn một điều nghi hoặc này. Kỳ Tần vốn trú tại Giao Lô quán, còn Phỉ Văn thì là thị tỳ ở Vị Ương cung. Trong cung ai ai cũng biết Kỳ Tần có thù oán với Thục phi, hai bên bất hòa, tại sao cung nữ của Vị Ương cung lại cùng Kỳ Tần chạy tới trước mặt Hoàng thượng vạch trần chuyện này chứ? Cớ gì không nói với Hoàng hậu trước?”
Dư Dung Nương tử nói: “Ai mà không biết thân thể Hoàng hậu vừa mới khỏe lại, nhất thời không có sức để ý tới quá nhiều chuyện. Nhỡ điều mà Phỉ Văn lo lắng thật sự xảy ra, một hôm nào đó Thục phi đột nhiên ra tay diệt khẩu, Hoàng hậu thì không phát hiện, vậy há chẳng phải là việc dâm loạn đáng khinh này sẽ bị ỉm đi, rồi bọn họ lại tiếp tục làm bừa làm bậy với nhau ư?”
Khang Quý nhân vốn không thích Dư Dung Nương tử xuất thân thấp kém mà đắc sủng, bèn niệm một tiếng “A Di Đà Phật” rồi nói: “Ta nghe nói người ăn chay niệm Phật lòng dạ đều rất tốt, đến con kiến cũng không nỡ giẫm chết. Nương nương từng tu hành trong chùa Cam Lộ, cầu phúc cho xã tắc, sao có thể làm ra những chuyện dâm loạn như thế được.” Khang Quý nhân từng ở cùng với tôi, ít nhiều cũng còn niệm chút tình cũ, thêm vào đó sau khi tôi được phong làm thục phi, nàng ta cũng qua lại hết sức ân cần. Chỉ là Huyền Lăng xưa nay không cho phép các phi tần tự tiện nhắc lại việc tôi xuất cung năm đó, thành ra những lời này của nàng ta nghe có hơi kỳ quặc.
An Lăng Dung cũng cất tiếng: “Phải đó, tỷ tỷ từng xuất cung lễ Phật mấy năm, tất nhiên lòng dạ lại càng thêm nhân hậu, hơn nữa còn có mối duyên sâu với Hoàng thượng, được Bồ Tát phù hộ cho có thai, thực là phúc trạch sâu dày.” Đoạn nàng ta ngoảnh đầu qua nhìn tôi. “Tỷ tỷ nói xem có đúng thế không?”
Kỳ Tần nghe thế thì hai mắt đột nhiên lóe sáng, nhìn chằm chằm vào tôi suốt một hồi lâu. Rồi nàng ta chậm rãi đứng dậy, chắc hẳn là vì đã quỳ quá lâu, khi đi lại có hơi loạng choạng, cứ thế bước thẳng tới trước mặt tôi, trầm giọng nói: “Cửa Phật là nơi thanh tịnh, vốn là nơi để người ta tĩnh tâm tu hành, thế mà Chân thị tính tình dâm tiện, không ngờ lại từng làm ra việc dâm loạn trong chùa Cam Lộ.” Giọng nàng ta nghe vừa dồn dập vừa trầm thấp, quỷ dị vô cùng, giống như một con dã thú chuẩn bị đã lâu lúc này sẵn sàng tung ra một đòn chí mạng.
Tôi nghe thấy ba chữ “chùa Cam Lộ” thì cảm thấy như bị sấm sét đánh xuống đầu, mồ hôi lạnh không ngớt tuôn ra, không kìm được lùi về phía sau một bước, trong tai hãy còn vang lên những tiếng ong ong, hai bàn tay nắm chặt.
Cận Tịch đỡ lấy tôi từ sau lưng, quát lớn: “Chùa Cam Lộ là thánh tự của triều Đại Chu ta, tiểu chủ ngậm máu phun người như thế, không sợ bị Bồ Tát trách phạt ư?” Nói rồi bèn ngầm dùng sức nắm chặt lấy bàn tay tôi, dường như muốn truyền sức mạnh của bản thân qua người tôi vậy.
Kỳ Tần dường như rất hài lòng với vẻ kinh hãi của tôi, đẩy bàn tay của ả thị nữ đang đỡ nàng ta ra, đi tới bên ghế của Huyền Lăng, níu lấy tà áo bào của y, cất giọng khẩn cầu: “Sau khi Thục phi bị đuổi khỏi cung, Ôn Thực Sơ từng rất nhiều lần tới chùa Cam Lộ, cô nam quả nữ t