
g lộ ra mấy tia thương cảm, ân cần hỏi: “Dạo này Nhuận Nhi vẫn khỏe chứ?”
“Thân thể Nhuận Nhi thì vẫn khỏe mạnh, chỉ là mỗi khi chiều tối lại khóc ngằn ngặt không thôi, không biết có phải là vì nhớ mẹ nó không nữa.” Tôi cúi đầu, cố nén những giọt lệ bên khóe mắt. “Có điều, thần thiếp nhất định sẽ dốc hết sức chăm sóc cho Nhuận Nhi, không để nó phải chịu chút tổn thương nào.”
Y khẽ gật đầu. “Nếu là người khác nói ra câu này trẫm ắt sẽ không coi là thật, nhưng nàng và Đức phi mười mấy năm qua vẫn luôn thân thiết với nhau, chẳng khác gì tỷ muội ruột thịt, lời của nàng trẫm căn bản không chút nghi ngờ.” Dừng một chút y lại nói tiếp: “Sau lễ cúng bốn mươi chín ngày của Đức phi, mọi người cũng nên mở rộng lòng mình ra một chút. Xích Thược có nói với trẫm, ngoài mấy ngày trong dịp nghĩa muội của nàng xuất giá, trong cung đã cả tháng trời không có tiếng ca múa rồi.”
Ngọc Nhiêu hơi mấp máy khóe môi, lại nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Người cũ đi rồi thì còn người mới, chẳng trách Hoàng thượng lại nói là xuân qua đi rồi xuân lại tới, hóa ra con người cũng giống như mùa xuân vậy.”
Huyền Lăng ôn tồn nói: “Trẫm vốn cũng cho rằng mùa xuân qua rồi thì không trở lại nữa.” Y chăm chú nhìn vào khuôn mặt thanh tú như hoa sơn chi của Ngọc Nhiêu. “Nhưng bây giờ trẫm tin là mùa xuân nhất định sẽ quay trở lại.”
Ngọc Nhiêu còn chưa hiểu gì nhưng tôi thì đã lòng thầm máy động, nghĩ tới việc ban quạt, bất giác có chút bất an, liền buồn bã nói: “Mùa xuân qua rồi thì sẽ tới mùa hạ, mùa thu, tiếc rằng hoa cúc ở Thượng Lâm uyển dù có nở đẹp đến mấy thì My Trang tỷ tỷ cũng không thể nhìn thấy nữa rồi.”
Huyền Lăng áy náy vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của tôi. “Đức phi ra đi khiến nàng thương tâm quá mức, kế đó lại phải hao tổn không ít tâm tư trong việc lão lục nạp phi, bây giờ thực là gầy đi nhiều quá, lòng trẫm cũng chẳng dễ chịu chút nào.” Y giúp tôi chỉnh lại cổ áo. “Trẫm biết là nàng muốn để tang cho Đức phi, nhưng người sống dù sao cũng phải sống tiếp.”
Tôi đau xót ngoảnh đầu đi, bám tay vào chiếc ghế bên cạnh mà chậm rãi ngồi xuống. “Người sống hẳn nhiên phải sống tiếp, nhưng thần thiếp sẽ không bao giờ quên My Trang tỷ tỷ đâu.” Tôi đột ngột ngẩng đầu, nhìn Huyền Lăng chăm chú. “Thời gian qua lâu rồi, liệu Hoàng thượng có quên My Trang tỷ tỷ không?”
Thần sắc y dần trở nên ảm đạm. “Trên đường tới đây trẫm đã dặn dò thợ trồng hoa của Hoa phòng mỗi ngày đưa một chậu hoa cúc tới mộ phần của Đức phi rồi, cũng coi như là thể hiện một chút tâm ý.” Hơi dừng một chút, y tỏ ra áy náy, thở dài than: “Mười mấy năm qua, tuy Đức phi tính cách quật cường, nhưng dù sao trẫm cũng có chỗ không phải với nàng ta.”
Hai mắt tôi như sáng rực lên, in bóng vào cặp mắt đen láy, sâu thẳm của y. Huyền Lăng hơi rụt người lại, né tránh ánh mắt của tôi, cười gượng, nói: “Nếu không phải ngày đó trẫm tin vào mấy lời gièm pha bậy bạ, Ôn Thực Sơ đã chẳng làm ra hành động như vậy rồi, để đến nỗi bị Đức phi nhìn thấy mà kinh động tới thai khí.” Đầu ngón tay y lúc này lạnh giá như vừa ngâm vào nước băng. “Hoàn Hoàn, trẫm cứ ngỡ là nàng sẽ không để ý tới trẫm nữa cơ.”
Tôi ngẩng đầu lên, đáp lại bằng mấy từ ngắn gọn: “Sao có thể chứ.” Sau đó lại buồn bã cúi đầu, cất giọng lạnh lùng mang đầy nỗi căm hận: “Kẻ hại người không phải là Hoàng thượng. Kẻ muốn chia rẽ lục cung cũng không phải là Hoàng thượng. Kẻ ăn nói quàng xiên lại càng không phải là Hoàng thượng.”
Y cau mày lại, trong mắt như có một ngọn lửa âm u bùng lên. “Khi đó nàng đã hạ lệnh xử tử Tịnh Bạch và Phỉ Văn rồi mà.”
“Thần thiếp vẫn thấy chưa đủ.” Tôi nói gằn từng từ bằng một giọng nóng bỏng chất chứa đầy thù hận. “Đức phi khó sinh rồi băng huyết mà chết, thiếu chút nữa đến Hoàng tử cũng không giữ được. Ôn Thực Sơ là bậc quốc thủ trong cung, thường ngày chăm sóc Thái hậu công lao rất lớn. Thái hậu và Hoàng tử, có ai không phải là gốc rễ của quốc gia? Huống chi… ca ca thần thiếp thần trí đã tỉnh táo hơn nhiều, nếu Hoàng thượng chịu điều tra lại, hẳn sẽ phát hiện biến cố của nhà họ Chân năm xưa phần nhiều là do nhà họ Quản gây ra.”
Ngọc Nhiêu khẽ “hừ” một tiếng, vành mắt bất giác đỏ hoe. “Quản thị gây chuyện trong cung, ca ca của thị thì làm mưa làm gió ở tiền triều, hãm hại bậc trung lương, hai huynh muội đều cùng một giuộc, rõ ràng là muốn dồn nhà họ Chân vào chỗ chết!”
Huyền Lăng thoáng trầm ngâm một lát, ôn tồn khuyên nhủ: “Việc trước đây…”
Tôi nhìn y chăm chú. “Việc trước đây nhà họ Quản lấy chứng cứ từ chỗ Cố Giai Nghi, Hoàng thượng sao không chính miệng hỏi Cố Giai Nghi một phen xem?”
Y thoáng lộ vẻ trầm ngâm. “Trẫm biết là nàng không thích, nhưng chỉ một động tĩnh nhỏ ở hậu cung và tiền triều cũng có thể gây ra những rắc rối lớn vô cùng, việc không thể gấp được.” Y nhìn Ngọc Nhiêu bằng ánh mắt mông lung như cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cất tiếng: “Tên muội là Ngọc Nhiêu đúng không?”
Ngọc Nhiêu chẳng buồn ngẩng đầu, hờ hững gạt nhẹ mấy chiếc lá non trên cây sơn chi. “Hoàng thượng biết rồi còn hỏi làm gì?”
Y không hề tức giận, ngoảnh đầu đi nhìn mấy cây trúc b