XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324315

Bình chọn: 9.5.00/10/431 lượt.

ng có một tia xao động nào, Ngọc Nhiêu thì vẫn tỏ vẻ xa cách, hững hờ như trước, tựa một bông hoa ở mãi tận nơi xa.

Tôi hơi nhún người dõi mắt tiễn y rời đi, Ngọc Nhiêu thì lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội uyên ương màu trắng, cầm trong tay có cảm giác mát rượi. Muội ấy vừa nói vừa lộ vẻ bất an: “Y không tỏ ý gì cả, chỉ đặt cái này vào trong tay muội, nói là mấy hôm nữa sẽ tới lấy về.”

Tôi trầm giọng hỏi: “Hoàng thượng lấy miếng ngọc bội uyên ương này ra từ chỗ nào?”

“Từ ngay trên người.”

Tôi hít vào một hơi thật sâu, miếng ngọc bội này không ngờ lại được y xem trọng như vậy, ngay đến tôi cũng chưa từng nhìn thấy. Giữa sắc trời chiều mê ly, tôi kéo tay Ngọc Nhiêu, khẽ nói: “Trời tối rồi, chúng ta vào trong thôi.”

Q.7 – Chương 14: Sông Trừng Dưới Nguyệt Nước Trong Veo[18'> (Thượng)

18'> Trích Đăng Khoái các, Hoàng Đình Kiên. Nguyên văn Hán Việt: Trừng giang nhất đạo nguyệt phân minh – ND.Ngày hôm sau, Huyền Lăng sai Lý Trường tới truyền khẩu dụ cho phép tôi gọi Cố Giai Nghi vào cung hỏi han. Ngoài mệnh phụ, gia quyến và người xuất gia, nữ tử thứ dân vào cung ắt phải thông báo tới Hoàng hậu, huống chi Cố Giai Nghi còn xuất thân phong trần, thế mà Huyền Lăng lại chỉ truyền khẩu dụ cho tôi, hoàn toàn không nói câu nào với Hoàng hậu.

Gió hè thổi tới mát rượi, hồ sen trước Nhu Nghi điện sóng gợn rung rinh, giữa làn nước biếc đã xuất hiện mấy nụ sen chúm chím, không ngớt đung đưa, toát ra một vẻ dịu dàng, tha thướt khó mà miêu tả bằng lời.

Còn Cố Giai Nghi lúc này đang chậm rãi bước qua cầu đi tới chỗ tôi.

Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Cố Giai Nghi, nhưng là lần đầu tiên nhìn rõ bộ dạng của cô ta. Lúc cô ta xuất hiện, tôi căng thẳng đến nỗi gần như ngừng thở, có lẽ vì bao năm qua đều sống ở chốn khói hoa, trong vẻ đẹp đằm thắm của cô ta thấp thoáng mấy nét phong trần, vậy nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy dơ bẩn, còn mông lung như một làn khói ráng lúc bình minh. Kỳ thực nếu chỉ thoạt nhìn cũng khó có thể nói là cô ta đẹp đến cỡ nào, có điều cái thần thái ưu sầu, xót xa kia sẽ bất giác lộ ra mỗi khi cô ta đưa mắt ngó quanh, trong sự xinh đẹp yêu kiều lại mang theo mấy phần tâm sự, dáng vẻ đó thực giống với An Lăng Dung lúc mới vào Chân phủ. Nhưng cô ta với An Lăng Dung cũng có chỗ khác biệt, đó là nơi đáy mắt cô ta mang đầy vẻ kiên nghị và quật cường, khiến người ta không cách nào xem nhẹ.

Nhìn thấy tôi rồi, cô ta chẳng qua chỉ nhún người hành lễ, cất giọng hờ hững: “Thục phi nương nương vạn phúc kim an.”

Tôi gật đầu, nói: “Cố cô nương ngồi đi.”

Vì đây là việc hệ trọng của gia đình, do đó cả Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu đều có mặt. Ngọc Ẩn phất tay áo một cái, khẽ nói: “Cố cô nương xưa nay vẫn luôn có rất nhiều nhã khách, muốn triệu cô nương vào cung một lần cũng chẳng dễ dàng gì.” Sau đó lại sai Phân Nhi bưng một khay vàng tới. “Chỗ này coi như là một chút đền bù cho cô nương.”

Cố Giai Nghi chẳng buồn ngó qua lấy một lần, dường như không hề để vàng bạc vào trong mắt, chỉ hơi khom người. “Đa tạ Ẩn phi.” Ngọc Ẩn là trắc phi của thân vương, theo quy củ thì chỉ có chính phi mới được gọi là vương phi hoặc là thêm họ vào phía trước để gọi, nhưng nếu trực tiếp gọi là trắc phi thì lại có phần thất lễ, do đó mới phải chọn một chữ trong khuê danh của trắc phi để gọi nhằm tỏ ý tôn trọng, chẳng hạn như Vưu Tĩnh Nhàn thì thường được mọi người gọi là Tĩnh phi. Cố Giai Nghi xưng hô Ngọc Ẩn như vậy đủ thấy cô ta khá hiểu về cái đạo đối nhân xử thế.

Tôi khẽ hỏi: “Cô nương bây giờ vẫn trú thân ở Lưu Hoan các ư?”

Cố Giai Nghi mỉm cười điềm đạm. “Hạng người như dân nữ thực chẳng thể vào được nhà nào tử tế, thành ra cứ ở lại Lưu Hoan các vẫn là tự do tự tại nhất.”

Ngọc Ẩn nói: “Cô nương diễm danh vang xa, muốn hoàn lương thì đâu thiếu các vương tôn công tử để lựa chọn.”

Hai mắt cô ta bỗng rực sáng. “Thục phi nương nương hẳn vẫn chưa quên, khi xưa từng có một vị Chân công tử qua lại với dân nữ rất lâu, trong thành không ai là không biết, vậy mà cuối cùng dân nữ vẫn chẳng thể hoàn lương, qua đó đủ thấy dân nữ chỉ có diễm danh chứ kỳ thực chẳng khác gì tàn hoa bại liễu.”

Lòng tôi trầm hẳn xuống. “Cô nương rất oán hận vị công tử đó đúng không? Với tính tình cương liệt của cô nương, gặp phải hạng nam tử có mới nới cũ tất nhiên cần phải trút giận một phen mới có thể hả lòng hả dạ.”

Ngọc Ẩn thì không kìm được cơn kinh hãi và tức giận, trừng mắt nhìn Cố Giai Nghi, run giọng nói: “Cho nên cô không hại y tan cửa nát nhà thì không cam tâm chứ gì?”

Cô ta chỉ cười hờ hững. “Nếu nương nương bị người ta phụ tình, không biết sẽ xử trí ra sao đây?”

Tôi khẽ đáp: “Nói một lời đoạn tuyệt, suốt đời mãi lìa xa.” Sau đó lại cười xót xa. “Thế nhưng chuyện trên thế gian này thường chẳng bao giờ đơn giản như thế.”

Cô ta khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Ta vừa mới ra đã bị tú bà mua về, từ nhỏ đã được yêu quý rất mực, ăn mặc chi tiêu chẳng kém gì thiên kim tiểu thư, muốn thứ gì là có thứ đó, cũng chẳng bị đánh bị mắng bao giờ, thành ra trước giờ vẫn luôn mắt cao quá trán, xem thường thiên hạ. Tú bà làm như vậy thứ nhất là vì kh