XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324392

Bình chọn: 7.5.00/10/439 lượt.

Nhiêu gật đầu. “Ngày đó muội tiễn nhị tỷ tới phủ Thanh Hà Vương, y cũng có mặt. Y nói, y nói…” Ngọc Nhiêu không nói tiếp được nữa, thẹn thùng giậm chân, gắt: “Dù sao muội cũng biết rõ mà.”

“Nếu bọn muội thật sự có ý này, ta cũng có thể đi hỏi ý Thái hậu để xin lão nhân gia người ban hôn. Có điều muội không được phép lén chạy ra ngoài nữa đâu đấy, bị người ta biết ắt sẽ trở thành trò cười cho xem.”

Ngọc Nhiêu thẹn thùng đáp “vâng” một tiếng, vội vàng chạy về Vĩnh Bảo đường.

Đợi Ngọc Nhiêu đi rồi, Cận Tịch liền hỏi tôi: “Nương nương đã hạ quyết tâm rồi ư?”

Tôi trịnh trọng gật đầu, trầm ngâm nói: “Chuyện Hoàng thượng có ý với Ngọc Nhiêu hai chúng ta đều biết rõ, tranh thủ bây giờ sự việc còn dễ giải quyết, nếu có thể gả Ngọc Nhiêu đi được là tốt nhất. Ta nghĩ kĩ rồi, nếu gả vào gia đình bình thường nào đó thì chẳng ích gì, chỉ có gả cho huynh đệ ruột thịt của Hoàng thượng thì mới có thể khiến Hoàng thượng dứt hẳn suy nghĩ đó, bằng không thì thực là hậu họa vô cùng.”

Cận Tịch nghiêm túc nói: “Như vậy cũng tốt. May mà tứ tiểu thư và cửu Vương gia tình đầu ý hợp, những mối phiền phức hẳn sẽ bớt đi nhiều.”

Hôm ấy gió lạnh kéo về, tôi khoác lên mình một chiếc áo choàng thêu hình hoa mẫu đơn màu mật ong rồi dẫn theo ba đứa bé tới cung của Thái hậu thỉnh an. Thái hậu bế Hàm Nhi và Nhuận Nhi trong lòng ngắm nghía một hồi, không kìm được mừng rỡ nói: “Nhuận Nhi ngày càng khỏe mạnh hơn rồi, qua đó đủ thấy con chăm sóc thằng bé rất tận tâm, Đức phi ở trên trời có linh thiêng hẳn sẽ được an ủi rất nhiều.” Nói xong liền kêu Phương Nhược mang đồ điểm tâm tới cho mấy đứa bé ăn.

Tôi cởi áo choàng ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo dài cân vạt màu tím nhạt thêu hình hoa mai, cổ áo dựng đứng tinh tế lại càng làm tôn lên khí chất hiền hòa. Thái hậu cười, nói: “Chiếc áo choàng vừa rồi rất đẹp, có điều chiếc áo mặc bên trong này màu sắc thực có phần lạnh lẽo quá. Giữa ngày đông con nên mặc những chiếc áo sẫm màu, hoa lệ một chút, có như vậy nhìn mới có sức sống.” Bà ta chăm chú nhìn một lát, không kìm được hỏi: “Ta nhớ chiếc áo này của con được làm từ mùa đông năm ngoái, sao bây giờ vẫn còn mặc vậy?”

Tôi cười, nói: “Vào những dịp lễ tết, tất nhiên cần ăn mặc trông có sức sống một chút, có điều bây giờ là đi thỉnh an Thái hậu, đã là người một nhà rồi đâu cần chăm chút quá làm gì, hơn nữa chiếc áo này cũng chưa cũ.”

Bà ta cười tủm tỉm, nói: “Rốt cuộc vẫn là con biết tiết kiệm, Chức tạo phường giờ đang phải may váy áo cho Mẫn Phi cũng đủ bận rộn rồi.” Dừng một chút rồi lại hỏi: “Hoàng thượng gần đây vẫn thường xuyên tới chỗ An thị sao?”

“Cũng không phải là thường xuyên, một tháng chỉ tới chừng hai, ba lần thôi.”

Thái hậu gật đầu, nói: “Vậy thì còn được.”

Tôi đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, bức rèm bên ngoài bỗng nhiên được vén lên, kế đó Trang Hòa Đức thái phi bám vào tay một cung nữ chậm rãi đi vào, vừa nhìn thấy tôi liền mím môi cười, nói: “Thì ra Thục phi cũng ở đây.” Tôi vội vàng đứng dậy hành lễ bái kiến.

Hàn huyên được một lát, vì hôm nay thái phi mặc một chiếc áo mới màu tím thêu hình mây màu ngũ sắc cùng mấy bông hoa lạc tiên rất đẹp nên mọi người đều không kìm được khen ngợi mấy câu, lại nói thái phi mặc chiếc áo này quả là rất hợp, trông tràn đầy sức sống. Thái phi cười đến nỗi không khép miệng lại được. “Ngày đó ta tới Chức tạo cục chọn vải thì vừa hay gặp tứ tiểu thư của nhà Thục phi, chính cô bé đó đã thay ta chọn màu này đấy. Ta vốn nói mình đã đến tuổi này rồi không mặc nổi áo màu tím, kiểu vải này cũng có vẻ khá bình thường, cô bé đó liền nói chỉ cần thêu thêm hoa văn mây màu ngũ sắc lên là đẹp hơn ngay. Hôm nay áo làm xong ta mặc thử thấy quả là không tệ, xem ra nhãn lực của tứ tiểu thư thực không kém chút nào.”

Tôi vội nói: “Thái phi quá khen rồi, trẻ con thì có biết cái gì đâu.”

Thái phi mỉm cười, đưa mắt nhìn tôi. “Một nha đầu thông minh, lanh lợi như vậy mà Thục phi còn nói là không tốt, nếu Thục phi chê thì chớ trách ta đưa cô bé đó về làm nhi tức.” Tôi thầm máy động trong lòng, quả nhiên thấy thái phi nháy mắt với tôi một cái, lập tức hiểu ngay là bà có ý cầu hôn cho Huyền Phần. Rồi thái phi mỉm cười, nói với Thái hậu: “Phần Nhi tuổi cũng đã lớn, hôm đó nhìn thấy thằng bé Huyền Thanh cưới Trắc phi thì khó tránh khỏi cũng sinh ra tâm tư này. Phần Nhi không phải con ruột của thần thiếp, thần thiếp thực không dám làm lỡ dở chuyện chung thân của nó kẻo khiến Thuận Trần thái phi oán trách, do đó đã bắt đầu để ý tìm. Thần thiếp thấy Chân tứ tiểu thư thông minh, ngoan ngoãn, thực là một lựa chọn không tệ chút nào.”

Thái hậu đưa mắt nhìn qua một chút rồi mỉm cười, nói: “Ai gia cũng rất thích nha đầu Ngọc Nhiêu đó, hiện giờ nhà họ Chân đã hưng vượng trở lại, bậu cửa cũng cao lên, người tới cầu thân quả thực không ít. Hai hôm trước lão thái phi nhà Thụy An Quận vương vừa tới gặp ai gia, trong khi trò chuyện có nói là Thụy An Quận vương tuổi đã không còn nhỏ nữa, ai gia liền có ý tác thành cho y và Ngọc Nhiêu. Sao muội muội không chịu nói sớm? Nếu ta mà biết muội có tâm tư này thì ắt đã không nói