XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324430

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

h được.”

Tôi bắt đầu thầm trù tính, Bình Dương Vương Huyền Phần là con út của tiên hoàng, thân mẫu Thuận Trần thái phi xuất thân hàn vi, vốn chỉ là cung nữ chuyên việc may vá ở Tú viện, khi tiên hoàng còn tại thế, ngôi vị cao nhất của bà ta chẳng qua chỉ là Ân Tần, về sau tuy được tấn phong làm thái phi nhưng hoàn toàn là nhờ vào con trai, ngoài ra Bình Dương Vương từ khi còn nhỏ đã được giao cho Trang Hòa Đức thái phi vốn là mẹ của ngũ Hoàng tử đã qua đời sớm nuôi nấng trưởng thành. Hiện giờ nhà họ Chân tuy nhân đinh ít ỏi nhưng xét trong các gia tộc ngoại thích thì chỉ thua kém duy nhất nhà họ Chu. Tôi thân là thục phi chính nhất phẩm, nắm quyền quản lý hậu cung, lại đang có nhiều con cái nhất với hai vị công chúa, một vị hoàng tử, ngoài ra còn nuôi thêm một hoàng tử khác là Dư Nhuận do My Trang để lại, trong mắt người ngoài, bất kể xét về hiện tại hay tương lai, tôi đều rất đáng để bợ đỡ.

Thuận Trần thái phi vì tiền đồ của con trai mình đương nhiên rất hy vọng Ngọc Nhiêu và Huyền Phần có thể đến với nhau, còn Trang Hòa Đức thái phi thì không có con ruột, hẳn cũng quan tâm tới Huyền Phần vô cùng, tuy không dám chống đối Thái hậu nhưng trong lòng nhất định mười phần tán thành mối hôn sự giữa Huyền Phần và Ngọc Nhiêu, bằng không thì hôm nay đã chẳng chủ động đi gặp Thái hậu để nhắc tới việc này. Hiện giờ khó qua nhất vẫn là cửa của Thái hậu, trừ phi… Tôi bất giác thầm máy động trong lòng.

Hiện giờ tôi nắm quyền quản lý lục cung, muốn gặp Huyền Phần một chút tất nhiên không có gì là khó khăn cả, có điều Thái hậu đã biết việc giữa y và Ngọc Nhiêu, để tránh mối hiềm nghi và không làm Thái hậu bực mình, tôi tuyệt đối không thể ra mặt. Hơn nữa, câu này nhất định phải do người chí thân hỏi mới xong. Huyền Lăng tất nhiên là không được rồi, Kỳ Sơn Vương thì tuy lớn tuổi nhưng lại là người rất sợ chuyện, ắt không chịu đắc tội với Thái hậu, do đó cũng chẳng cần xét tới làm gì.

Tôi suy đi nghĩ lại, bây giờ người chịu giúp đỡ và có thể giúp được chỉ có mình y thôi. Tôi bất giác khẽ thở dài một tiếng, Huyền Thanh, muội quả thực không muốn mang tới cho huynh chút phiền phức nào kẻo huynh lại lo lắng cho muội, nhưng rốt cuộc vẫn có những chuyện không thể không phiền tới huynh.

Tôi thoáng ưu sầu trong khoảnh khắc, ngay sau đó liền dằn lòng lại, đưa tay đỡ Ngọc Ẩn đứng dậy, nói bằng giọng rất khẽ: “Chuyện này chỉ đành nhờ muội và lục Vương gia giúp đỡ thôi, ngoài ra chúng ta còn phải đi gặp cửu Vương gia hỏi lấy một lời khẳng định nữa.”

Lời khẳng định ấy Huyền Thanh đã hỏi được từ chỗ Huyền Phần, đó là một câu nói khiến cả tôi và Ngọc Nhiêu đều cảm thấy yên tâm: “Lòng ta son sắt, quyết không lay chuyển.”

Y đã có tâm tư như thế với Ngọc Nhiêu, dù phải dốc hết tâm cơ cũng hoàn toàn xứng đáng.

Ngọc Nhiêu khi nghe thấy câu nói đó cũng mười phần cảm động, thế nhưng lại không rơi lệ mà chỉ cười tủm tỉm, nói với tôi: “Muội đã sớm biết tâm ý của y rồi mà.”

Vẻ chắc nịch ấy khiến tôi và Ngọc Ẩn đều cảm thấy vững dạ và thoải mái hơn nhiều.

Trong cung tạm thời không có việc tuyển tú. Tết đến, khi các phi tần triều kiến không có người mới nào, thêm vào đó An Lăng Dung đã dần có vẻ thất sủng, hiện giờ người bầu bạn bên cạnh Huyền Lăng nhiều nhất là Mẫn Phi và Dư Dung Nương tử. Ngọc Ẩn dùng thân phận là trắc phi của Thanh Hà Vương liên hệ với vương phi của các thân vương, mỗi phủ chọn lấy một nữ tử xinh đẹp, trẻ tuổi đưa vào cung. Do là người mà các vương phủ tiến cử nên tôi cũng không bạc đãi, đi xin thánh chỉ phong cho tất cả làm thường tại. La thị do phủ Kỳ Sơn Vương tiến cử trở thành Xuân Thường tại, Chúc thị do phủ Thanh Hà Vương tiến cử trở thành Dực Thường tại, còn Bình Dương Vương thì vì chưa thành thân nên được Đức thái phi thay mặt tiến cử Giang thị, hiện giờ đã trở thành Anh Thường tại.

Ba vị Thường tại vào cung là việc mừng, mà nữ tử do các vương phủ tiến cử đều đã được chọn lựa rất kĩ, Xuân Thường tại giỏi gảy đàn nguyệt, Anh Thường tại có sở trường về nhảy múa, còn Dực Thường tại thì hát Côn khúc rất hay. Sau khi vào cung, cả ba đều được cho vào ở trong Ngọc Bình cung. Ba nữ tử này đều trẻ trung, xinh đẹp, Huyền Lăng lại thích cái sự mới mẻ ở bọn họ, thế là những khi có thời gian rảnh rỗi thường tới Ngọc Bình cung, cũng vì thế nên cả ba mới vào cung được hai tháng đã lần lượt trở thành tài nhân, mỹ nhân và giờ là quý nhân chính lục phẩm, trong đó Dực Quý nhân Chúc thị là đắc sủng nhất. Vừa khéo lúc này, Trinh Quý tần vốn đổ bệnh đã lâu nay hoàn toàn bình phục, Huyền Lăng trong cơn mừng rỡ liền phong nàng ta làm thục dung, Từ Yến Nghi từ đó liền trở thành một trong cửu tần. Thế nhưng mọi người trong cung vẫn bàn luận xôn xao, nói An Lăng Dung giờ đã không còn được ân sủng như trước, thế mà Lữ Chiêu dung là mẹ ruột của trưởng nữ và Từ Thục dung là mẹ ruột của Hoàng tử lại đều phải xếp sau nàng ta, thực là không công bằng.

Mà sau khi sang năm mới, Dư Dung Nương tử cũng được tấn phong làm quý nhân, ngay đến phong hiệu cũng không thay đổi, trở thành Dư Dung Quý nhân, cực kỳ nổi bật. Có lẽ chỉ từ phong hiệu hai chữ đó