Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324413

Bình chọn: 9.5.00/10/441 lượt.

túc nói: “Ta sẽ giống như lục ca, không cưới người nào khác đâu.” Hơi dừng lại một chút, y lại nói tiếp: “Trong hôm lục ca thành thân, ta đã nói với nàng rồi mà, ta chỉ đợi nàng thôi.”

Thiếu nữ lại khẽ thở dài tiếng nữa, thiếu niên bèn chăm chú nhìn thiếu nữ, nói: “Ta biết là khi sự việc còn chưa ngã ngũ nàng sẽ có rất nhiều điều không thể yên tâm, ta chỉ có thể nói với nàng một lời này thôi.” Y nắm lấy bàn tay thiếu nữ, cất giọng kiên định: “Nàng yên tâm.”

Thiếu nữ nở nụ cười tươi, khẽ nói: “Ta biết.”

Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, Huyền Lăng chỉ lặng im không nói, mãi một hồi lâu sau mới chăm chú nhìn vào đôi mắt đã được trang điểm kĩ càng của tôi. “Nàng cố ý để trẫm nhìn thấy đúng không?”

Tôi thản nhiên nhìn lại y. “Thần thiếp không cần phải cố ý. Việc như thế này mỗi ngày đều xảy ra, sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới tai Thái hậu.” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Do đó, may mà hôm nay Hoàng thượng đã nhìn thấy cảnh này.”

“Thái hậu sẽ không cho phép đâu.”

Tôi không hề chùn bước. “Nếu Hoàng thượng chịu thỉnh cầu, Thái hậu ắt sẽ cho phép.”

“Trẫm sẽ không bao giờ làm như thế.”

“Tứ lang.” Tôi dịu dàng gọi y. “Mối tình nhi nữ trong sáng này thật giống với Hoàn Hoàn và tứ lang năm xưa, tứ lang và Hoàn Hoàn đều là người từng trải, cớ gì lại không tác thành cho bọn họ chứ?”

Hai mắt y bất giác rực sáng, tựa như muốn nhìn thấu trái tim tôi. “Thục phi, nàng thông minh như thế, chắc sớm đã nhìn ra tâm ý của trẫm với Ngọc Nhiêu rồi, do đó, hãy tìm cách ngăn cản bọn họ đi.”

Tôi đưa tay chỉ về phía xa. “Tình cảnh thế này thần thiếp làm sao mà ngăn cản được. Hoàng thượng, người thông minh như thế, lẽ nào không biết câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?”

Y hơi ngẩn ra một chút, trầm giọng nói: “Trẫm tự sẽ có cách.”

Tôi lùi về phía sau một bước, cất giọng khẩn thiết: “Cho dù Hoàng thượng có cách thì cũng xin hãy hỏi ý Ngọc Nhiêu một chút, bằng không há chẳng phải là miễn cưỡng người khác ư? Mà cửu Vương gia còn là đệ đệ ruột thịt của người nữa.” Y phất tay áo rời đi, không nói gì thêm.

Lòng tôi đầy nỗi âu lo, trở lại Nhu Nghi điện, thấy Ngọc Nhiêu miệng ngậm nét cười quay về thì không đành lòng nói rõ chân tướng sự việc, còn Huyền Lăng thì suốt mấy ngày kế đó không đặt chân tới Nhu Nghi điện thêm một lần.

Cuối cùng, cục diện căng thẳng rốt cuộc đã bị phá vỡ bằng việc y ghé thăm. Lúc này Ngọc Nhiêu đang ngồi bên cạnh tôi luyện đàn, muội ấy say mê bài Kỳ úc trong Kinh Thi, bèn phổ thành nhạc để gảy:

“Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ, bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha. Có người quân tử tài ba, vẫn lo cắt dũa để mà lập thân. Dùi mài dốc chí siêng cần, xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.

Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng, có vua văn nhã hiên ngang đây rồi. Rốt cùng dân chẳng quên người.

Khuỷu sông Kỳ hãy nhìn qua, bờ tre rậm rạp là đà bền dai. Có vua văn nhã anh tài, Tú Oanh đá quý che tai đeo vào, mũ da ngọc sáng như sao, xem người thận trọng lại giàu nghiêm trang. Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng, có vua văn nhã hiên ngang đây rồi. Rốt cùng dân chẳng quên người.

Khuỷu sông Kỳ hãy nhìn trông, hàng tre lớp lớp chập chồng lên cao. Có vua văn nhã anh hào, như vàng như thiếc luyện trau tinh thuần. Như khuê như bích ôn nhuần, xem người hòa hoãn thêm phần khoai thai. Ôi! Trên xe lẫm lẫm ngồi, tính hay đùa cợt nói cười tự nhiên, không hề châm biếm gây phiền[19'>.”

[19'> Dịch thơ Tạ Quang Phát. Nguyên văn Hán Việt: Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Sắt hề hạn hề, hách hề hoán hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề! Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc thanh thanh. Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh. Sắt hề hạn hề, hách hề hoán hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề! Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc như trách. Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích. Khoan hề hước hề, y trọng giác hề, thiện hí hước hề, bất vi ngược hề! – ND.

Huyền Lăng đứng ngoài cửa sổ lắng nghe một hồi lâu, sau đó mới mỉm cười, bước vào. “Đàn khúc nhạc này, chắc hẳn trong lòng Ngọc Nhiêu có người thương rồi đúng không? Chẳng hay người đó có phải là trẫm không thế? Riêng trẫm thì thích nàng vô cùng.”

Bấy lâu nay, khi gặp Huyền Lăng, Ngọc Nhiêu đều tỏ vẻ lạnh tựa băng sương, thỉnh thoảng có nở nụ cười khách sáo thì ẩn đằng sau đó vẫn là sự lạnh lùng, không hề có chút ấm áp nào, hơn nữa còn rất xa xôi. Nhưng lúc này muội ấy lại nở nụ cười tươi tựa làn nắng ấm xuyên qua lớp mây mù, vô cùng rạng rỡ. “Hoàng thượng thích dân nữ có phải là vì Phó Tiệp dư không?” Ngọc Nhiêu vừa nói vừa đưa tay lên chống cằm. “Dân nữ nghe nói mình và Phó Tiệp dư trông rất giống nhau.”

“Nàng không hề giống nàng ta, bây giờ còn có thêm mấy nét triền miên, yêu kiều, mà dáng vẻ oai hùng của nàng khi bắn tên hôm đó còn giống hệt với Hoa Phi ngày trước, đều có một thứ khí thế chẳng sợ đất chẳng sợ trời. Nhưng xét về dung mạo…” Trong đôi mắt chăm chú nhìn về phía Ngọc Nhiêu của y ánh lên mấy tia quyến luyến và đớn đau nồng đậm. “Nàng rất giống thê tử của trẫm.”

Ngọc Nhiêu ngẩn ra, bất giác lộ vẻ nghi hoặc. “Dân


XtGem Forum catalog