
về những ngày nghỉ lễ của chúng tạ
– Nghỉ lễ nào chị? Lễ Giáng sinh ấy hả?
– Tôi muốn biết cô cảm thấy thế nào? Có sợ không?
– Không.
– Buồn không?
– Không.
– Tốt. Vậy cô thấy thế nào?
– Chán! Em thấy nản!
– Nản?
– Rất nản. Vô cùng nản!- Nản ai?- Michael. Em nghĩ đáng lẽ đến nay anh ấy phải tìm được tới em rồi chứ. Đã hơn bảy tháng. Em nghĩ là đáng lẽ anh phải đến đây. Nàng nhắm mắt để khỏi khóc.- Cô có giận ai không? Giận chính cô không?
– Có chị à.
– Sao vậy?- Vì đã chịu thương lượng với Marion Hillyard. Em ghét mưu mô của bà ta đã đành, mà em còn giận mình hơn, vì coi như đã bán mất mình.
– Có chuyện bán nữa à?- Em nghĩ là vậy. Tất cả chỉ để có một cái cằm mới như thế này.
– Tôi không đồng ý với cô, Nancỵ Cô làm thế không phải vì cái cằm mới đâu. Mà vì một cuộc đời mới. Ở tuổi cô như vậy là sai lầm à? Nếu một người khác làm như vậy, cô sẽ nghĩ thế nào?
– Em không biết. Có thể là em cho rằng họ ngu ngốc. Mà cũng có thể em hiểu cho họ.
– Lúc nãy chúng ta đang nói về chuyện một cuộc đời mới. Giọng nói mới, kiểu đi mới, khuôn mặt mới, tên mới. Tất cả đều mới, trừ một thứ.
Nancy chờ đợi, song không muốn Faye nói ra. Faye tiếp:
– Đó là Michael. Nghĩ đến một cuộc đời mới mà không có Michael, cô thấy thế nào? Cô có nghĩ đến chuyện đó không?- Không.
Nhưng mắt Nancy đầy nước mắt. Nàng đã nói dối.
– Không bao giờ à?
– Em không bao giờ nghĩ đến những người đàn ông nào khác. Nhưng đôi khi em cũng có nghĩ là không cần Michael.- Rồi cô cảm thấy thế nào?
– Tựa hồ em đã chết rồi !
– Thì bây giờ cô đâu có Michael nữa, vậy mà có sao đâu? Có chết đâu?Nancy chỉ nhún vai trả lời. Faye dịu dàng bảo:- Nancy, có lẽ cô phải suy nghĩ thực tế về chuyện này. – Có nghĩa là chị cho rằng anh ấy không trở lại với em nữa, phải không?
Nancy thấy giận. Mà giận ngay Faye, vì chẳng còn ai để giận nữa cả. Faye đáp:
– Tôi không rõ, Nancỵ Ai mà trả lời được câu đó, ngoại trừ chính Michael!
– Vâng, tên chó đẻ.
Nancy đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, nước mắt nàng tuôn ra. Nàng đứng trước tấm bình phong lò sưởi, tay nắm chặt và nói:
– Ồ! Faye, em sợ quá!
– Chuyện gì vậy?
– Em sợ cô đơn. Em sợ mình không còn là mình nữa. Em sợ là mình đã làm một chuyện đáng ân hận. Em không còn yêu thích khuôn mặt em nữa.- Hãy nghĩ là cô đã mất hết cả rồi. Cuối cùng cô sẽ thấy vui thôi.
– Vâng… Có thể là như thế…
Và Nancy ấm ức khóc. Một lát nàng nói với Faye:
– Chị biết không, em sợ cả những ngày nghỉ tới đây nữa. Có lẽ còn đáng sợ hơn là trở lại viện mồ côi nữa đó! Vì nay thì Lily và Gretchen đã về bên miền Đông được một tháng rồi. Chị thì sẽ đi riêng phần chị. ông Peter thì đi Châu âu một tuần lễ.. và…Nàng ấm ức khóc. Thực tế bây giờ của nàng là vậy. Faye và Peter có cuộc sống riêng của họ, họ không thể hoàn toàn dành cho Nancy tất cả thời gian. Faye nói:
– Có lẽ nghỉ lễ này cũng là lúc cho cô đi chơi và tìm bạn mới chứ.
– Đi chơi với khuôn mặt băng bó như thế này à? Làm sao có thể mang cái mặt còn băng bó này gặp ai? Họ thấy cũng đủ phát khiếp. Tưởng em là quỷ Dracula!
– Thấy cũng chẳng dễ sợ gì cả, Nancy, vả lại đúng ngày sẽ gỡ băng ra, có phải băng luôn như vậy đâu. Người ta hiểu chứ bộ!
– Thì cũng có thể. Nhưng em đâu có cần bạn bè gì nữa. Em có chiếc máy ảnh được rồi.
– à, tôi có xem tập hình cô chụp. ông Peter thích lắm. ông ta khoe với mọi người. Nancy, cô chụp ảnh đẹp lắm, đấy là những tác phẩm nghệ thuật!
– Cám ơn chị quá khen em.Nancy cảm thấy trong lòng dịu lại phần nào. Nàng dựa ra ghế, và bỗng hỏi Faye:
– ô, chị Faye… Rồi cuộc đời em biết làm gì nữa đây.- Đây chính là điểm chúng ta sẽ bàn luận, phải không Nancỷ Trong khi chờ đợi, chúng ta thử tính chuyện hôm nay xem sao. Cô nghĩ thế nào về chuyện tập một giọng mới, tập hát chẳng hạn để cho vui, và tập những gì cho con người mới của cộ
– Vâng. Em sẽ tính các chuyện đó. Chừng nào chị đi nghỉ lễ và trở về?
– Chừng hai tuần. Nhưng tôi sẽ ghi số điện thoại để khi nào cần thì cô gọi.
Chính Faye rất lo cho Nancy trong thời gian nghỉ này. Thời gian nghỉ lễ thường xảy ra lắm chuyện bi đát, có người đã tự tử nữa. Nhưng Nancy xem ra thì không đến nỗi vậy. Chỉ có điều là nàng sẽ thấy cô đơn hơn. Rủi thay cả Peter lẫn Faye đều đi nghỉ cùng một lúc, không ai ở lại được với Nancỵ Song mặt khác đó cũng có thể là cơ hội giúp cho Nancy quen với hoàn cảnh tự mình, không nhờ ai nữa.
Fay bảo:- Chúng ta hẹn gặp nhau sau hai tuần nữa, được chứ? Tôi muốn lúc đó được xem vô số ảnh cô chụp trong dịp tôi đi vắng nhá!
Nancy bỗng đứng ngay dậy và nói:- Chút nữa em quên!
Nàng chạy vào trong lấy ra một bao giấy màu nâu, đưa cho Faye và nói:
– Mừng Giáng sinh vui vẻ.
Faye mở ra xem. Đó là một bức ảnh chụp Faye đang đứng nơi hàng hiên nhà Nancy, với vẻ mơ màng, tóc bay trong gió, mặc chiếc áo màu hồng, phía sau là mặt trời đang lặn màu đỏ thẫm.. Faye nhớ hôm đó, nhưng không nhớ là Nancy có chụp ảnh mình. Cô ta lấy làm lạ hỏi:
– Cô chụp lúc nào vậy?
– Lúc chị không chú ý.Nancy có vẻ thích chí, vì bức ảnh rất đẹp. Nàng tự phóng to và sang ra và vào khung tử tế. Bức ảnh gây ấn tượn