Polaroid
Hoa hồng là em

Hoa hồng là em

Tác giả: sadpast

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321704

Bình chọn: 10.00/10/170 lượt.

i bộ váy xanh dương và mái tóc màu nhung đỏ.

– cô ấy là ai vậy? Đẹp quá..

CHƯƠNG II (2)

– ôi thiên thần của tôi…

– xấu xí thật vậy mà cũng kêu đẹp tôi đẹp hơn nhìu

– chả đẹp xí nào cả

Có rất nhiều lời bàn tán về cô gái đấy. Lờ đi những lời đó cô gái tiến lại một người và hỏi: phòng hiệu trưởng ở đâu?

Sau câu hỏi đó tất cả các nam sinh trừ bọn hắn đều hồn lìa khỏi xác. “Giọng nói này sao mà lạnh đến thế chủ nhân nó là ai ” Khánh và Nam đồng thời nghĩ và quay lại. Cả 2 đều đứng hình trước cô gái với nước da trắng được tôn thêm bởi chiếc váy xanh đơn giản. Mái tóc đỏ nhung và đặc biệt là giọng nói lạnh đến tim. Cho đến khi hắn kêu:

– Đủ rồi đi thôi. Ngắn gọn nhưng đủ uy lực để thức tỉnh cả 2.

Định ngắm nhìn thêm nhưng cô gái ấy đã đi từ lâu rồi.

Phòng hiệu trưởng.

Cốc…cốc…cốc

Mời vào. Giọng nói khàn khàn nhưng rất uy nghiêm của ông hiệu trưởng.

– Chào em.

– chào. Lớp nào?

– À, em học lớp 11A1 đó. Thấy sẽ kêu cô chủ nhiệm đến đưa em vào.

“Gọi Thùy Chi vào đây giúp tôi”. Hiệu trưởng nhấc điện thoại gọi cho ai đó. Một lát sau ,một người phụ nữ khoảng tầm 26 bước vào: Thầy gọi em.

– Em hãy đưa học sinh này về lớp của mình đi giúp thầy nha.

Ông đẩy gọng kính lên nói.

-Dạ chào thầy em đi. Cô trò mình đi nào. Thùy Chi chào thầy rồi quay sang nó cười hiền.

Sau khoảng 20 phút nó đang đứng trước lớp. Thùy Chi chính là GVCN của lớp nó nên đã vào lớp trước.

– hôm nay lớp mình có bạn mới chuyển vô… chưa nói hết câu cả lớp bắt đầu nhốn nháo lên. Là nam hay nữ, là con của tập đoàn nào,….những câu hỏi được cất lên mà chưa câu trả lời.

RẦM….CÁC EM TRẬT TỰ CHO TÔI… em vào lớp đi. Cô chủ nhiệm thay đổi giọng 180 độ.

Nó bước vào trong lớp những cặp mắt nam dính chặt vào nó hình trái tim còn nữ thì hình viên đạn bắn tứ tung lên. Vì quá lạnh nên không mấy quan tâm đến.

– Em hãy giới thiệu về mình để lớp biết rõ hơn đi.

– Vũ Hoàng Bảo Anh từ Mĩ chuyển về. Chỗ ngồi.? Nó giới thiệu xong quay sang cô hỏi nhanh, vì nó bắt đầu khó chịu vì nói quá nhìu và nhận khá nhiều sự «ưu ái». – À em hãy xuống ngồi với bạn nam kia được không? Cô Chi chỉ tay xuống chỗ có người con trai đang ngủ. Chính là hắn-La lập Phong đấy.

Khi nghe cô nói vậy,lớp ai cũng ngạc nhiên hết không ai dám ngồi với hắn cả. sao cô lại đưa ra ý kiến như vậy chứ,chẳng khác nào muốn đuổi nó ra khỏi trường. Không nói gì nhiều nó đi thẳng xuống chỉ vào bàn của hắn và hỏi cô Chi: Đây?

-À…ừ đúng rồi em ngồi vào chúng ta bắt đầu học thôi.

Nó ngồi xuống thì cô bạn ngồi bàn trên quay xuống giơ tay trước mặt nó và nói:

CHƯƠNG II (3)

– Xin chào bạn, mình là Lâm Phương Tuyết. Mình làm bạn với nhau được không?

Nó không trả lời chỉ nhìn Tuyết rồi gục xuống bàn và ngủ. Tuyết hơi buồn vì thái độ này nhưng như vậy làm Tuyết thích thú hơn.Nó không biết rằng mọi hành động của nó từ lúc vào lớp đã được thu vào 2 đôi mắt, không ai khác đó chính là Nam và Khánh.

Reng…reng…reng giờ giải lao đến. Nó ngủ dậy sau 3 tiết học dài thì thấy hắn đang nhìn mình bằng cặp mắt giận dữ.

– Tại sao cô lại ngồi đây?

– Thích.

– Đứng dậy và biến khỏi đây nhanh.

– Không

– Cô……

Đúng lúc đó Tuyết chạy vào và rủ nó xuống căn tin ăn thì gặp cảnh này nên vào giải thích:

– Cô Chi nói Anh vô chỗ này ngồi đó,cậu đừng làm khó Anh nữa. Anh cậu đi với tớ xuống căn tin nha.

Không đợi nó trả lời,Tuyết đã kéo nó đi rồi. Tới căn tin , nó quay sang chỉ vào,hỏi:

– Đây? Làm gì?

– đây là căn tin trường đến đây để ăn chứ làm gì.

Tuyết cảm thấy khá thú vị về nó với những câu hỏi không đầu đuôi. Cô thật sự muốn làm bạn và muốn thay đổi con người lạnh lùng, vô phép này ngay từ lần gặp đầu tiên.

– Không đói.

– Vậy thì vô uống nước cũng được mà.

Câu nói như đánh trúng nó.Quả thật từ sáng đến giờ nó chưa uống nước,nếu một ngày nó không nạp đủ 3 lít nước thì cơ thể sẽ yếu dần vì vậy nó đã đồng ý.

Bước vào căn tin ,nó dường như trở thành trung tâm của những lời bàn tán khen có, chê có nhưng nó cũng mặc kệ. Nó chọn một chiếc bàn ở góc khuất căn tin ngồi xuống, chờ Tuyết mua nước về. Lát sau, nó thấy Tuyết mồ hôi nhễ nhại chạy đến, miệng vẫn cười tươi với nó. Không một lời cảm ơn thì nó đã cầm chai nước và tu một hơi dài trước bao con mắt ngạc nhiên.

– Cậu khát lắm hả? Câu hỏi làm cho nó thức tỉnh ,nhìn xung quanh ai ai cũng nhìn nó với ánh mắt lạ lùng và nó bỏ chai nước xuống gật đầu nhằm trả lời câu hỏi của cô bạn. Hai người ngồi dưới căn tin rất lâu,đa phần chỉ có mình Tuyết nói còn nó thì ậm ừ cho qua thôi.

Reng….reng…reng…

– chúng ta vào thôi giờ học đến rồi. Vừa đi Tuyết vừa hát câu” giờ học đến rồi” làm ai cũng cười vì mức độ ngây thơ của nhỏ. Tới lớp,nó tiến thẳng tới chỗ của mình lướt qua bao ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ.

-Cô là ai?? Tôi chưa cho phép cô ngồi mà.

Bỏ qua lời nói của hắn,nó thản nhiên ngồi xuống,đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười nửa miệng.

– Tôi phải trả lời. Nó ngiêng đầu mình và chờ câu trả lời từ hắn. – Phải. Cô là ai? Không bị dao động trước ánh nhìn của nó hắn trả lời ngay.- Lấy quyền gì? Hắn dường như k hiểu được câu nói này có nghĩa là gì cả