Polaroid
Hoàng đế và giai nhân

Hoàng đế và giai nhân

Tác giả: Sơn Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323204

Bình chọn: 7.5.00/10/320 lượt.

! Không được!Alestria đẩy hắn ra thật mạnh. Người hét lên còn to hơn hắn:– Tại sao lại không được? Tại sao không phải là Alestria, cô gái chiến đấu còn giỏi hơn những gã đàn ông của chàng?– Vì nàng là hoàng hậu của ta! Hoàng hậu là trái tim của vương quốc. Nàng phải sinh hạ hậu duệ cho Đức Vua, – Alexandre gầm lên như sấm. – Hoàng hậu là người phải được tôn sùng. Đó phải là một nữ thần, người ta thì thầm tên của nàng dù không biết mặt nàng. Nàng phải là Athéna của phương Đông, người truyền sức mạnh, lòng dũng cảm và sự hòa thuận đến mọi người dân.– Em không phải là vị nữ thần đó! – Alestria lại hét lên lần nữa để người yêu mình, kẻ đang giả điếc trước ước muốn của nàng, phải nghe thấy. – Em là một nữ chiến binh phi ngựa còn nhanh hơn một gã đàn ông. Hãy mang em theo, Alexandre! Hãy cải trang em thành đàn ông. Ania sẽ chấp nhận thế chỗ của em và sẽ mang mạng che mặt của em. Sẽ không ai nhận ra đó không phải là em. Em sẽ ra đi với chàng, em sẽ ở bên chàng ngày và đêm. Em muốn bảo vệ chàng khỏi những mũi tên từ đằng sau tới, em muốn bảo vệ chàng khỏi những mũi tên trước mặt, từ bên trái, từ bên phải. Em muốn chiến đấu cùng chàng. Cùng nhau, chúng ta sẽ phá tan mây mù và tiến về phía mặt trời.Tim ta đập thình thịch. Ta, Ania, ta cũng sẽ không mang mạng hoàng gia đâu. Ta là một nữ chiến binh và ta kiêu hãnh là một cô gái Amazone. Ta sẽ không chết ở đây, trong một thành đô nuôi sống những gã hoạn quan và những người đàn bà không có cơ bắp, nhạt nhẽo, mưu đồ và xấu xa. Ta cũng biết khát khao mùi máu, sự tinh khiết và chiến thắng vinh quang. Ta sẽ đi theo Alestria và đánh nhau với những tên nửa người nửa khỉ, với rắn rít, với cá sấu. Không bao giờ ta chịu làm một hoàng hậu đeo mạng che mặt!Nhưng Alexandre chẳng đoái hoài tới những người đàn bà. Alexandre, đầu óc chỉ biết tin vào sức mạnh đàn ông, không muốn có một người đàn bà bên cạnh. Hắn không muốn hoàng hậu của mình chiến thắng nới hắn từng thất bại. Hắn không muốn cho Alestria một cơ hội nào để chinh phục thế giới cùng hắn, vì hắn. Hắn không yêu Nữ hoàng của ta. Hắn xem thường những người đàn bà và xem chúng ta như những con vật nuôi làm cảnh trong nhà. Hắn lao tới bên Alestria và ôm Người vào lòng. Hắn nói với Người hãy dừng trò trẻ con của Người lại. Hắn coi Người như một cô gái nhỏ bé và hứa hẹn với Người sẽ luôn trở về. Hắn toan cởi trang phục của Người, vừa cười vừa hỏi Người có yêu hắn không, rằng Người không cần phải chết vì hắn, mà chỉ phải sinh con cho hắn.Ta, Ania, phẫn nộ. Đó mà là tình yêu hay sao: ngăn cản một người phụ nữ có đầy đủ khả năng chiến đấu chống lại những loài quái vật? Đó mà là tình yêu hay sao: làm một cô gái Amazone chết trong lo lắng, già sang, trong quyền lực bất lực? Đó là tình yêu của Alexandre hay sao: bắt nhốt một con chim băng giá, bỏ mặc nó xanh xao vàng vọt?Alestria vốn vô cùng hiểu biết, vô cùng bình thản bỗng trở nên giận dữ. Lúc đầu, Alexandre còn coi cơn giận dữ này như sự yếu đuối nhất thời, nên cư xử như một người cha bình tĩnh và độ lượng khoan dung. Nhưng những từ ngữ của hắn, thay vì an ủi được Người, lại làm Người nổi giận. Cơn giận của một nữ chiến binh Amazone thật là khủng khiếp. Người la hét, Người khóc, Người ném hết mọi món quà xuống đất. Người muốn quay trở lại thảo nguyên. Hết từ ngữ khéo léo để nói với Người, Alexandre cũng bắt đầu giận dữ. Hắn gầm lên, chắn ngang đường Nữ hoàng. Người túm lấy tay hắn, đánh cùi trỏ vào bụng hắn và quật hắn ngã xuống đất. Hắn nắm lấy cổ chân Người và kéo Người ngã xuống. Hắn vừa nhảy chồm lên Người vừa la hét. Người bóp cổ họng hắn. Đầu hắn đập xuống đầu Người một cú chí tử.Ta, Ania, ta vui mừng nghĩ rằng họ dã không còn yêu nhau nữa và họ sẽ bỏ nhau. Nhưng rồi cơn giận của họ nguôi dần. Cơn giông bão tiêu tan. Sau cơn bão, đêm bình yên và mát mẻ. Alexandre quấn lấy Alestria và thì thầm vào tai Người những bài thơ tình đắm đuối.Ta lang thang trong khu rừng, lòng đầy sầu não như cảnh rừng tan tác sau mưa. Trên trời, mặt trăng đã treo cao và những vì sao bị xóa tan vì ánh sáng của nó. Nữ hoàng của ta cũng giống như vầng trăng này, trong trắng và vô tư. Người đã tha thứ. Người lấp lánh. Người tỏa sáng vì Alexandre và dâng cho hắn tia sáng cuối cùng của mình trước khi tắt hẳn.Ta đá vào một gốc cây. Một cơn mưa những hạt nước nhỏ xíu vung vãi khắp nơi. Hàng nghìn mặt trăng trôi tuột đi trên lá và vỡ tung trên mặt đất.***Người tình của ta thở trên trán ta. Ta vuốt ve hai gò má dạn dày chiến binh của chàng. Ánh mắt chàng xuyên thấu hồn ta.– Alestria, nàng biết chiến đấu, – chàng vừa nói vừa thở dài, – nhưng nàng có biết chiến tranh là gì không? Nàng biết sử dụng vũ khí, nàng đã quen mùi máu và đã nghe tiếng ngựa bị thương gầm rống, nhưng nàng không biết chiến tranh là gì cả. Ta không muốn nàng biết điều đó. Ta không muốn nàng biết cơn điên của đàn ông. Nàng trong trắng và ngây thơ như những viên bảo ngọc mà buổi Bình Minh của thế giới đã gieo rắc xuống mặt đất này, ta sẽ mang nàng theo trong suốt cuộc hành trình của ta, nhưng nàng không được bước vào thế giới của ta. Nàng không đ