
ưa tới, uống một ngụm, lại lặng yên đi đến trước mặt nam tử kia, gọi một tiếng: “Cha.”Vẻ mặt “Cha” trong nháy mắt trở nên vô cùng cổ quái.Lưu Hiết đứng dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy chuyến này đến đây, vô cùng hối hận. Bây giờ ông không muốn tới trước mặt Hắc Bàn nói cho nó biết, ta mới là cha ngươi.Rốt cuộc, Trương Thiên đứng lên, hành lễ với Hắc Bàn. “Tiểu thư, tại hạ Trương Thiên, là hộ vệ nhất đẳng trong phủ của Uy Quốc công. Người đứng bên đó chính là Uy Quốc công đại nhân, cũng là cha ruột của cô.”Hắc Bàn nhướn mắt nhìn Vĩnh Phúc. “Mẹ, chú này nói đúng không?”Vĩnh Phúc gật đầu.Vì vậy, Hắc Bàn xoay người đi đến bên cạnh Lưu Hiết.“Cha.”Lúc này, trong tiếng gọi có thêm một tia không xác định.Lưu Hiết tinh tế đánh giá nữ nhi một phen. Đứa con gái này, so với mẹ nó trông có vẻ thanh tú hơn một chút, nhưng vẫn vừa đen vừa mập.“Con đến học đường, học được những sách gì?”“Mới vừa đọc được nửa bộ Luận Ngữ.”“Rất tốt, nửa bộ Luận Ngữ, có thể trị thiên hạ.” Lưu Hiết khẽ vuốt mấy cọng râu xinh đẹp của mình.“Ta hỏi con mấy vấn đề.”“Được, cha hỏi đi.”“Con nói xem, nữ giới, là gì?”Hắc Bàn không trả lời ngay. Nàng vẫn đang tường tận xem xét phụ thân mới biết này. Dáng vẻ ông cực kỳ tuấn mỹ, hơn nữa trên người còn toát ra một loại khí độ cùng sự tự tin nàng chưa thấy bao giờ. Phụ thân của nàng, chỉ trầm giọng nói một câu đã có thể làm cho ngàn vạn người lòng bàn chân phát run.Nàng nhớ tới bức họa Hán Cao Tổ Lưu Bang trong thư phòng của lão sư, thật sự giống hệt phụ thân nàng. CHƯƠNG 2 – CHUYỆN XẤU TRONG NHÀ UY QUỐC CÔNG (4)“Ban Chiêu trong ‘Nữ giới’ đã nói, nữ giới, thứ nhất khiêm nhường, thứ hai phu phụ, thứ ba kính thận, thứ tư phụ hành, thứ năm chuyên tâm, thứ sáu khuất tòng, thứ bảy thúc muội.”“Ban Chiêu nói là Ban Chiêu nói, còn con, con thấy thế nào?”“Con nghĩ, nữ giới chính là một chữ ‘tòng’, lại thêm một chữ ‘thận’. Tòng nên tòng nhân, thận là thận hành.”Ánh mắt Lưu Hiết sáng lên, cảm thấy từ trong con ngươi trầm tĩnh của Hắc Bàn nhìn ra được vài phần phong thái của chính mình năm đó.“Vậy con cảm thấy, Hoàng hậu là gì?”Hắc Bàn hơi suy nghĩ một chút. “Hoàng hậu, cũng không khác nữ giới bình thường, chẳng qua là tòng nên tòng nhân, hứa thề chết nghe theo; Thận là thận hành, làm cực kỳ thận trọng.”Lưu Hiết vuốt râu cười to: “Tốt, tốt, không hổ là con gái của Lưu Hiết ta!”Vĩnh Phúc thấy Lưu Hiết cười, cũng ha ha cười rộ lên.“Hắc Bàn…. Con không có tên sao?” Lưu Hiết hỏi.Hắc Bàn gật gật đầu: “Nương vẫn gọi con là Hắc Bàn.”“….Được, Hắc Bàn, từ hôm nay trở đi, con có tên rồi, con tên là Lưu Kim Phượng.”“…” Hắc Bàn khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. “Cha, cái tên này không hay bằng Hắc Bàn.”Lưu Hiết cắn răng. “Ta là cha ngươi.”Hắc Bàn nhìn trộm qua mẹ nàng, mẹ nàng vẫn đang ngây ngô cười.Vì vậy Hắc Bàn tâm không cam tình không nguyện, nói. “Kim Phượng biết rồi, cha.”“Kim Phượng, con có biết vì sao cha đặt cho con cái tên như vậy không?”“Cha, ngài không thích con.”“…”Lưu Hiết khụ một tiếng. “Kim Phượng, ta đặt cho con cái tên này, là vì con sắp trở thành con chim phượng hoàng vàng của Lưu gia ta, bay vào hoàng cung vạn trượng, trở thành người đứng đầu hậu cung, nhất quốc chi mẫu.”Lưu Hiết nói xong lời này, liền dừng lại một chút, yên lặng chờ hai mẹ con họ phát ra tiếng la hét sợ hãi, nhưng đợi mãi cũng chẳng có gì.Một hồi lâu, Hắc Bàn, không, Kim Phượng nhỏ giọng nói: “Mẹ, hình như trời sắp mưa, mau thu quần áo vào nhà đi.”Vĩnh Phúc phụ họa. “Ta cũng cảm thấy sắc trời không được tốt. Nhanh lên, Hắc Bàn, con cũng tới giúp một tay đi.”Hai mẹ con họ vừa nói chuyện vừa ôm cọc treo đồ chạy trốn vào nhà.Lưu Hiết trợn mắt há hốc mồm.Qua hồi lâu, ông mới nói với Trương Thiên. “Ngươi xem, có phải ta đã quyết định sai rồi không?”Trương Thiên cung kính nói: “Quyết định của công gia, vĩnh viễn là chính xác.”Ban đêm, Kim Phượng và Vĩnh Phúc nằm trên cùng một cái giường. Vĩnh Phúc có phần lưu luyến vuốt ve gương mặt Kim Phượng. CHƯƠNG 2 – CHUYỆN XẤU TRONG NHÀ UY QUỐC CÔNG (5)“Hắc Bàn, ngày mai con phải đi rồi.”“Mẹ, con sẽ còn trở lại.”“Ai, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại con một lần.”“Mẹ, con không ở nhà, mẹ phải tự chăm sóc mình cho tốt.”“Ừ.”“Thái Gia Cát nhà đối diện là người tốt, có cơ hội gả thì cứ gả đi.”“Ta muốn gả, nhưng hắn hình như không muốn kết hôn.”“Vậy chờ con làm hoàng hậu, phái binh ép hắn bái đường với mẹ.”“Được, con gái ngoan.”“Đúng rồi, Hắc Bàn, ta hỏi con, hôm nay con nói với cha cái gì ‘tòng’, cái gì ‘thận’, là có ý gì?”“Mẹ, đó đều là mấy lời học giả bịa đặt ra để lừa phụ nữ thôi, mẹ đừng quan tâm đến làm gì.” CHƯƠNG 3 – HẮC BÀN VÀO PHỦ UY QUỐC CÔNGHôm sau, Kim Phượng liền thu dọn đồ đạc, chuyển vào phủ Uy Quốc công.Vì che dấu tai mắt người ngoài, Lưu Hiết vẫn phái Trương Thiên đến đón nàng như cũ. Đến cửa phủ Uy quốc công, trước cửa lại có một cỗ kiệu nhỏ.“Tiểu thư, mời lên kiệu.”“Không phải đã đến rồi sao?” Kim Phương không hiểu.“Trong phủ rất rộng lớn, sợ tiểu thư mệt mỏi.”Kim Phượng nuốt nước miếng một cái.Cảnh trí trong phủ Uy quốc công, đúng là tường ngói quanh co, sen bích lan hồng