
ơng của mình khen ngợi người khác, thế mà người đó lại là Tam ca thường hay trêu cợt mình, tứ công chúa Dư Đồng cảm thấy vô cùng ghen tị thế nên dùng sức phe phẩy cánh tay Minh Ân Hoa, bàn chân nhỏ trên mặt đất hết quẹt quẹt lại di di, bé không muốn mình bị ra rìa đâu.
“Đây chính là nghiên cứu học vấn đó Tứ muội. Muội chỉ là một oa nhi nho nhỏ, chỉ cần ngoan ngoãn ôm rối gỗ ngoạn là được rồi, đừng ở chỗ này ra vẻ hiểu biết.” Tiểu nam hài chỉ mới tròn sáu tuổi vậy mà lại học đòi bộ dáng một đại lão nhân sành sỏi sự đời, trêu chọc hoàng muội của mình.
“Di nương, người xem huynh ấy kìa!” Tứ công chúa tức giận đến hốc mắt đều đỏ hồng.
“Tam ca chỉ là nói đùa muội thôi mà, muội nóng nảy quá. Đồng Đồng, muội muốn đọc cái gì nào?”
“Muội… À, đúng rồi! Muội muốn đọc thơ!”
“Làm trò, muội thì đọc được cái thơ gì chứ? Huynh xem…“
Tiểu cô nương không để cho Tam ca có cơ hội tiếp tục nói mát mình, hấp tấp thét chói tai thốt ra:
“Thủ hồng hoa, thủ bạch tuyết, dữ nhân tẩy diện tác quang duyệt. Thủ bạch tuyết, thủ hồng hoa, dữ nhân tẩy diện tác quang trạch.Thủ tuyết bạch, thủ hoa hồng, dữ nhân tẩy diện tác hoa dong. Như thế nào?!” Hai tay chống nạnh, bộ dáng cao ngạo không ai bì nổi, mắt to trừng trừng lườm Tam ca.
「取红花,取白雪,与儿洗面作光悦。取白雪,取红花,与儿洗面作光泽。取雪白,取花红华容。」
“Tay hoa hồng, tay tuyết trắng, cùng nhi tẩy mặt sạch sảng sủa. Tay tuyết trắng, tay hoa hồng, cùng nhi tẩy mặt sáng bóng. Tay tuyết trắng, tay hoa hồng, cùng nhi tẩy mặt làm hoa dung.’’
Tam hoàng tử Dư Dương kinh ngạc ngẩn người, đầu tiên là bị tiếng thét chói tai của muội muội làm cho lỗ tai cậu lùng bà lùng bùng, đợi đến lúc hoàn hồn được thì mới nghi hoặc suy nghĩ, ngơ ngác nhìn về phía Minh Ân Hoa:
“Mẫu phi, bài thơ này sao nghe kì quái quá, sao nghe qua rất giống ca dao nhỉ?”
“Là ca dao, có thể phổ thành ca từ. Chính là bài”Hối Diện Từ”kết cấu câu chữ không phải là thơ.” Minh Ân Hoa cố nhịn cười, lấy thái độ thực đứng đắn nhìn Dư Đồng tán dương: “Đồng Đồng, con rất thông minh, di nương không dạy cho con, không nghĩ con lại nhớ được bài hát này.”
“Vâng!” Bé đắc ý dùng sức gật đầu: “Lúc Di nương giúp Đồng Đồng rửa mặt có xướng bài này, Đồng Đồng đã ghi nhớ đó.”
“Ha ha ha, đây chỉ là bài hát rửa mặt thôi, nội dung không thể đơn giản hơn. Tứ muội, muội học rất tốt, rất phù hợp với tuổi của muội đó! Vừa rửa mặt vừa đọc …A! hẳn là còn có bài ca rửa chân nhỉ? Hay muội đọc cho ca ca nghe thử xem, để cho ca ca mở mang tầm mắt, nhá?”
“Làm gì có bài ca rửa chân chứ! Nhưng quả thật muội còn biết nhiều bài thơ khác nữa mà.” Tuy rằng tiểu cô nương không hiểu tại sao ca ca đáng ghét lại cười chê bé, nhưng cùng một lứa tuổi sàn sàn như nhau, muốn biểu hiện mình tài giỏi hơn là chuyện thường tình, thế nên tiểu nha đầu lừa đảo lập tức lại lè lưỡi một mạch đọc một”bài thơ”khác ra:
“Chí cận chí viễn đông tây, chí thâm chí thiển thanh khê.Chí cao chí minh nhật nguyệt, chí thân chí sơ phu thê.” 「至近至远东西,至深至浅清溪。至高至明日月,至亲至疏夫妻。」Lúc này nghĩ có chút đắc ý, vì thế tiểu đầu còn đong đưa theo thi vận lắc lư bên trái lại bên phải, bộ dáng rất có học vấn. Sau khi đọc xong bài thơ, nha đầu lại càng đắc ý hơn quay đầu nhìn di nương, hỏi nhỏ:
“Đây chính là thơ phải không? Di nương?”
“Đương nhiên là thơ. Đồng Đồng thật là lợi hại.” Không dự đoán được cháu gái sẽ đột nhiên đọc ra những câu thơ này, Minh Ân Hoa trong lòng cố gắng hồi tưởng, nhưng sao lại không nhớ rõ có dạy qua cho Đồng Đồng bài thơ này nhỉ. Có thể là vào mấy ngày trước có nhìn thấy trong sách nên thuận miệng niệm ra chăng? Chắc là như vậy nên Đồng Đồng mới nhớ.
Nhận được đáp án xác minh của di nương sau, tiểu cô nương đáng yêu lại lập tức vênh mặt, hất cằm diễu võ dương oai trước mặt tam ca.
“Muội biết đọc thơ! Huynh về sau không được cười muội nữa, biết không?”
Tam hoàng tử còn đang suy nghĩ những câu thơ trên, đầu có điểm mơ hồ, ngẩn người nghi hoặc:
“Sao lại có một đống từ”chí”như thế chứ?”
“Bởi vì bài thơ”Bát chí”, cho nên cả bài thơ nhất định phải có từ”chí”!” Minh Ân Hoa vô cùng dịu dàng cất lời giải thích.p>
* chí: đến, tới, đạt được *
“Con chưa từng nghe qua bài thơ như vậy, sao lại đơn giản như vậy chứ, Thái Phó và Liễu nữ quan chưa từng dạy con niệm như thế.” Tiểu nam sinh mù mờ choáng váng, quái lạ, cùng là đọc thơ, vì sao muội muội đọc đơn giản như vậy chứ, cứ đọc trắng cả nghĩa ra như vậy.
Những bài thơ thẩn đơn giản như vậy còn có thể được gọi là học vấn sao? Học vấn không phải là bác đại tinh thâm sao? Hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Liễu nữ quan? Vì sao Dư Dương lại nhắc tới nàng ta? Nàng chưa hề để Liễu nữ quan tham dự vào việc dạy học cho hai đứa trẻ, vì sao Dư Dương lại biết nàng ta?
Bỏ qua nghi hoặc hiện lên trong đầu, Minh Ân Hoa nhìn Dư Dương cười nói:
“Việc đọc sách học hành vốn nên từ đơn giản đến phức tạp, dần dần kiến thức sẽ vững chắc hơn mà các con sẽ không cảm thấy dễ dàng vất vả suy sụp đối với việc học hành. Huống chi hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, hẳn là nên thả lỏng, đọc một chút thơ văn, giảng một ít những chuyện xưa thú vị, không phải tốt hơn sao?”
“Nói đúng lắm, đúng