
đầu hỏi một thị đọc bên cạnh hắn, lớn hơn bốn tuổi so với hắn:
“Lâm Đài, trước kia ở Vô Dật Trai ta có nghe qua Thái Phó giải thích qua”Âu Hào”. Tựa hồ là mắng con chim cú mèo mà? Bởi vì nó khi dễ một con chim điểu đáng thương, hủy khoa, đoạt sồ cho nên nó hẳn là một chuyện xưa? Hơn nữa âu hào ở bên trong là chỉ việc phá hư chim điểu? Không phải có ý nghĩa rằng đó là chính sách tàn bạo đối với nhân dân tạo thành việc hãm hại bóc lột đó sao? Hay là ta nhớ lầm?”
“Điện hạ, người nhớ không lầm đâu ạ!” . Thư đồng không chút do dự trả lời.
“Ta cũng nghĩ như vậy”. Hắn thực sự tin tưởng trí nhớ của thư đồng, tam hoàng tử nghi hoặc hỏi muội muội:p>
“Nếu là những từ ngữ bi phẫn, vì sao muội lại có thể xướng lên một cách vui vẻ như vậy?”
Dư Đồng công chúa không ai bì nổi nói:
“Là bi phẫn mà, muội không phải xướng ra rất đáng thương hay sao? Hôm kia dưới tàng cây muội cứu được con chim điểu này, Di nương cùng muội bôi thuốc cho nó, nhìn nó có bộ dạng thật thê thảm rất giống những câu thơ kia cho nên đã dạy muội niệm, hơn nữa sợ muội không nhớ được, còn biên thành khẩu ngữ ca dao dạy muội xướng nữa đó!”
Tam hoàng tử cho thư đồng tới giá sách mang”Kinh Thi”tới, rất nhanh giở đến”Âu Hào’’, nhìn một chút, bật cười, nói:
“Ta đoán muội nhất định đã không chỉnh lại cho cẩn thận rồi“
“Nào có không chỉnh lại? Rõ ràng đầy đủ mà!” . Dư Đồng công chúa rất tức giận, cảm thấy lão ca ca yêu quý của bé thật phiền toái.
“Vậy muội xem đi”. Tam hoàng tử cố gắng nín cười.
“Hừ, Tam ca hynh hãy nghe cho kỹ!” Thanh thanh yết hầu, cao giọng xướng: “Dư vũ tiếu tiếu, dư vĩ tả tơi, dư thất kiều kiều, mưa gió sở phiêu diêu, dư duy âm nhao nha. Muội đọc xong rồi đó“
“Phốc xích!” . Đây là tam hoàng tử đáp lại. Mà tại cửa thư phòng thái giám cũng truyền đến một tiếng cười khẽ, mọi người sợ hãi, hoàng đế bệ hạ đại giá quang lâm, làm ọi người một phen hoảng loạn.
Tử Quang Đế tùy ý vẫy tay cho vú già cùng thị nữ lui ra, giữ lại hai hài tử cùng hai thư đồng.
“Phụ hoàng, ngài sao lại rảnh mà tới đây?” . Dư Đồng công chúa bị Tử Quang Đế ôm ngồi trên ghế, nhịn không được tò mò hỏi. Từ hạ tuần tháng năm tới nay, phụ hoàng không hề có thời gian đi xem bọn hắn đọc sách. Ngay cả việc vào buổi tối mỗi ngày ở thượng điện triệu kiến bốn đứa nhỏ hỏi việc học tập, cũng đổi thành một tuần một lần.
“Dư Đồng, Di nương con dạy con hát ca dao trong kinh thư phải không?”
“Vâng, còn có nói chuyện xưa nữa. Trong Thi lý đều có chuyện xưa, Di nương kể chuyện xưa cho con xong, con sẽ nhớ kỹ những chỗ đã chỉnh trong thủ thi, sẽ không quên điệu”. Dư Đồng dùng sức gật đầu.
Tử Quang Đế nhìn về phía tam hoàng tử: “Dư Dương, Minh phi có phải lấy một loại phương pháp nào khác thi giáo cho con không?”
“Đúng vậy”. Tam hoàng tử gật đầu.
“Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy phải không? Cho nên phương thức học tập của con cùng Dư Đồng có chút khác nhau.”
“Việc này… Là do nhóm Thái Phó đề nghị, mẫu phi đã đồng ý”. Tam hoàng tử trả lời có điểm chần chờ. Nghĩ tới hai tháng nay, mẫu thân vì muốn cho hắn có thể tiếp thu bài học một cách tốt nhất, cơ hồ mỗi ngày đều đến Hàn Lâm Viện tìm các đại học sĩ, những vị có học vấn uyên bác uy danh, cùng Minh Hạ Cung biện luận, yêu cầu Minh Hạ Cung mẫu phi chiếu cố mẫu thân hy vọng phương thức tốt nhất để giáo dục hắn. Sau đó mẫu phi không nề hà, không làm phiền hắn cùng với Dư Đồng khi đang học tập, hiện tại tiến học tập, đọc sách, tất cả đều là do nhóm Thái Phó định ra. Tử Quang Đế nghe xong, không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Sao không thấy mẫu phi các con?”
“Minh phi hai canh giờ trước đó phải đi Nội Vụ phủ để giải quyết công việc, rồi sẽ đi thăm Kim phi. Kim phi lại phát bệnh, vẫn chưa khỏe lên, cho nên Di nương cho triệu kiến Thái y viện để thảo luận về bệnh tình của Kim phi, phải sau giờ Mùi mới trở về ạ!” . Tam hoàng tử báo cáo chi tiết.
“Là như vậy sao? Nàng như vậy, chẳng phải sẽ chậm trễ việc học tập của các con sao?” . Tử Quang Đế nói
“Không đâu, phụ hoàng.Di nương dạy rất tốt, chúng con không có bị chậm trễ đâu”. Dư Dương vội vàng nói.
Tử Quang Đế mỉm cười, đối với cá tính của đứa nhỏ này đại khái cũng có chút hiểu biết.
Giữa trưa, ở trong cung nữ tham vệ hướng hắn báo cáo về việc Minh Hạ Cung sáng đã ở trong Nội Vụ phủ vội vàng xử lý sự vụ, hơn nữa ngay cả Minh Tĩnh cũng triệu kiến, tựa hồ có chút giáo huấn, hy vọng hắn tự giải quyết cho tốt. Đối với việc nàng triệu kiến Minh Tĩnh tuyệt đối không ngoài ý muốn của hắn, không yên tâm một gia tộc họ Minh sẽ ứng phó như thế nào, nói thực ra, hắn luôn luôn ngồi chờ xem kịch vui.
Gần đây vì Minh Hạ Cung được sủng ái nên các giai tần khác đều bị lảng tránh. Tam cung cùng hợp lại làm quyết sách, nghe Nội Vụ phủ báo cáo, chỉ còn nàng một mình xử lý, hai cung kia đều lấy việc bị bệnh cáo ốm để cự tuyệt cộng sự.
Thời gian này sự tình lại đặc biệt nhiều, các quốc gia đến tấn kiến đặc biệt nhiều, do vậy phải tổ chức yến hội cùng với đó là an bài cho các quan lại ngoại giao của các nước, đồng thời trong cung đang tiến hành tuyển chọn cùng huấn luyện cung nữ, tháng tám lại tổ chức đại