
n như vậy, trên mặt lúc nào cũng chỉ mang theo nụ cười khổ thản nhiên, tiếc nuối, mà hoàn toàn không có oán hận.
Nhưng hiện tại nàng đã dần dần hiểu được, mặt cười khổ kia của tỷ tỷ, là cười chính mình, tại đây, bên trong trận đánh này, mặc dù có được nhiều ưu thế, nhưng chung quy lại vẫn bị thua.
Bị thua, mất đi tánh mạng, mất đi cơ hội làm bạn cả một đời ở bên người Thiên Triệt, cho nên nàng cảm thấy phi thường tiếc nuối.
Nếu trong lòng tỷ tỷ có oán hận, thì phải là hận chính mình khi thời gian mà sinh mệnh của mình dừng lại ở bên người Thiên Triệt quá ngắn, không kịp lưu lại dấu vết khó quên, hắn sẽ không nhớ tới nàng suốt cả một đời một thế này.
“Ngươi… Nói này đó… Ngươi muốn thế nào!” . Trương phi ngoài mạnh trong yếu cường chống kêu.
Minh Ân Hoa lắc đầu:
“Ta không muốn thế nào cả, giống như ta không nghĩ làm thế nào đối với Dư Dương. Mặc kệ ngươi tin hay không”. Có thể là thuốc giảm đau uống xong bắt đầu có hiệu lực, nên Minh Ân Hoa cảm thấy muốn ngủ, vì thế nói với Trương phi:
“Dư Dương vừa bị kinh hãi, ngươi trở về bồi bồi hắn đi. Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi.”
“… Ta thực hận thấu thái độ cao cao tại thượng này của các ngươi!” . Trương phi cắn răng nói. Nàng chính là chịu không nổi việc Minh Ân Hoa ỷ vào xuất thân hiển hách liền v mặt hất hàm sai khiến người khác! Minh Ân Hoa thản nhiên, trào phúng cười nói:
“Nếu ngươi là ta, chắc chắn càng cao cao tại thượng gấp trăm lần so với ta!”
Trương phi cuối cùng cũng biết đến sự lợi hại của cái miệng Minh Ân Hoa! Trước kia rốt cuộc là ai nói Minh Ân Hoa yếu đuối khả khi, không dám cùng người kết thù kết oán?! Chẳng lẽ hết thảy đều vì được sủng ái cho nên mới trở nên kiêu ngạo như vậy sao?!
“Ngươi cứ việc đắc ý đi! Ta xem ngươi tự đắc được tới khi nào. Đừng quên, qua mười hai ngày nữa, chính là ngày mồng tám tháng tám, đó là ngày Hoàng Thượng nạp tân phi!”
“Công việc chuẩn bị cho đại hôn của Hoàng Thượng, đều là do ta xử lý, ta làm sao có thể quên”. Minh Ân Hoa cười nhẹ, nhẫn hạ ngáp một cái.
Trương phi cười lạnh:
“Ngươi cứ tận lực chê cười ta đi! Ngươi hiện tại được sủng ái, cũng bất quá là bộ dáng trước kia của ta mà thôi; mà ngươi hiện tại cười nhạo ta, chính là bộ dáng về sau của ngươi!”
“Ta không cười nhạo ngươi…”. Minh Ân Hoa bất đắc dĩ nói.
“Ta sẽ chờ xem! Xem sau khi ngươi trở nên giống chúng ta, có thể so với chúng ta càng thất thố, càng thật đáng buồn, càng đáng ghét!” . Trương phi phẩy tay áo bỏ đi.
Chương 09 phần 1
Chương 9 Đêm ngày bảy tháng tám,
Toàn bộ hoàng cung đều ngập tràn trong niềm vui sướng, mọi người thức trắng suốt đêm, mai là ngày cuối cùng hoàn tất các nghi thức đại hôn. Mỗi một chi tiết đều phải cân nhắc lại, mỗi một bộ đều phải luyện tập một lần nữa, mỗi một điển nghi vật đều phải lau chùi không còn chút bụi, tuyệt đối không thể tha thứ nếu có bất kì một dấu vết không hoàn mỹ xuất hiện.
Quan bộ Lễ, quan sở bộ Nội Vụ cũng không ngừng đi lại ở khắp nơi trong hoàng cung: Tư Lễ Giam, Ngự Dụng Giam, Thượng Y Giam, Thượng Thiện Giam, Thượng Bảo Giam, Tư Thiết Giam, Chung Cổ Tư, Chức Nhiễm Cục, không có một chỗ dám quên, bọn họ giám sát gắt gao, ánh mắt lao hãn nhìn thẳng, chặt chẽ chú ý yêu cầu ngày mai phải hoàn mỹ nhất.
Ban đêm, mọi người trong hoàng cung ai nấy cũng đều chú ý vào công việc của mình, chư vị cung tần hậu cung tâm tình khẩn trương không kém, cũng phải đem triều phục chuẩn bị tốt, cũng sửa soạn hoàn hảo một phen để có thể tham dự đại hôn ngày mai, hướng đến chính phi, sườn phi triều bái hoặc bị triều bái ấn phẩm chồng cao chồng thấp thấp.
Mà nhân vật chính của điển lễ long trọng ngày mai, vạn dân đều chú ý thế mà hoàng đế lại không đếm xỉa gì đến, một mình thanh thản tự do.
Tử Quang Đế tối nay hẳn là đi dâng hương, đến trước Thái Miếu tế bái thiên địa cùng liệt tổ liệt tông, phải tĩnh tọa ở tông miếu một đêm để cầu khấn. Mỗi canh giờ đều phải tế thượng một mảnh hương cầu mong quốc thái dân an, không thể làm cho lư hương tắt lửa được, lấy hình thức này tỏ vẻ truyền thừa hương khói, kéo dài không dứt như điềm báo ột cuộc hôn nhân viên mãn.
Giờ phút này, người hẳn phải ở trong Thái Miếu, vì sao xuất hiện ở Minh Hạ Cung? Trên giường của Minh Ân Hoa? Minh Ân Hoa với việc này cũng có chút nghi hoặc nhưng thực sự cũng không nghĩ ra đáp án nên nàng không hỏi.
Nếu nàng là Hiền Tuệ hoàng hậu, hoặc tương lai trở thành Hiền Tuệ hoàng hậu vì mục tiêu phấn đấu cả đời, một khắc như vậy nàng theo hoàng đế bước vào trong cung thất, mặc triều phục vào, đội phi quan, xá tiểu tình, cố đại cục, quỳ thẳng trước mặt hoàng đế, tận tình khuyên can Người cấp tốc quay lại Thái Miếu, chớ vì tư tình mà làm ra hành vi có lỗi với lễ pháp quốc gia, khiến người trong thiên hạ lên án… Nhưng nàng không phải hoàng hậu, cũng không muốn bị người trong thiên hạ khen già dặn, biết lo nghĩ như thế. Nàng chỉ mong mình chính là nữ nhân được hoàng đế yêu.
Nàng tận tâm làm hết thảy, mặc kệ nhiều việc, nhiều mệt, nhiều nan đều là cái giá trả cho cách yêu của nàng. Nên nàng không cần hoàng đế cảm động cũng không cần vạn dân khen, c