
lượng. Nếu ngươi có thể làm cho Hoàng Thượng tin tưởng rằng: nếu Dư Dương rời khỏi nơi này sẽ tốt hơn, như vậy Hoàng Thượng tự nhiên sẽ hạ chỉ cho phép Dư Dương hồi Sơ Hi Cung. Nói sau, Dư Dương cũng không phải sẽ vẫn ở mãi trong này cho đến khi lớn lên, sau khi hắn mười tuổi, đủ tuổi tới Trữ Anh Viện rồi sẽ rời khỏi đây thôi, Dư Dương nhiều nhất chỉ ở đây bốn năm nữa mà thôi, huống chi mỗi ngày ngươi cũng có thể nhìn thấy con mình“
Trương phi hừ lạnh:
“Ta chờ không được bốn năm! Ta muốn hiện tại ngươi khiến cho Dư Dương rời đi! Chỉ cần ngươi nói với Hoàng Thượng là ngươi bận quá, không rảnh rỗi để dạy học ấy đứa nhỏ, với sự sủng ái mà Hoàng Thượng dành cho ngươi hiện tại ta tin rằng chỉ cần ngươi nói một câu thôi cũng có thể khiến cho việc này có thể hoàn thành!” . Nói xong, ngữ khí lại toan nồng (chua) thêm.
Minh Ân Hoa tính tình nhẫn nại, vẫn hòa nhã nói:
“Ta sẽ không làm chuyện như vậy. Ta thích Dư Dương, cũng rất thích việc dạy dỗ hắn. Hơn nữa, ta không vì ngươi mà nói dối với Hoàng Thượng, ta còn không bận đến mức mà không rảnh để bồi đứa nhỏ“.
“Minh Hạ Cung! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì!” . Trương phi giận dữ.
“Ngươi biết trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì sao?” . Minh Ân Hoa cười khổ hỏi. Nàng không tin tưởng Trương phi biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, bất quá nàng biết, thật ra Trương phi đang lên án nàng cái gì.
“Ta đương nhiên biết! Ngươi muốn khống chế con ta! Ngươi muốn con ta chết! Hiện tại là Dư Dương, về sau sẽ là đại hoàng tử Dư Huy! Ngươi muốn đem hai nhi tử của Hoàng Thượng xử lý trước, giúp ngươi về sau sinh con sẽ không còn chướng ngại vật! Ngươià ta không biết!” .Trương phi tức giận đến không khống chế được, vọt tới trước giường, cố gắng nắm chặt hai đấm.
“Ta không cần làm như vậy”. Tuy rằng biết Trương phi sẽ không nghe nàng, nhưng Minh Ân Hoa vẫn nói.
“Ngươi đương nhiên! Ngươi là muội muội của Minh Ân Nhã! Minh gia các ngươi đều là ỷ thế hiếp người quá đáng!” . Trương phi nhìn mặt Minh Ân Hoa, nữ nhân trước mắt này không giống Minh Ân Nhã xinh đẹp và tinh xảo như vậy, nhưng thần thái hay hình dáng của nàng, ít nhất cũng có ba bốn phần giống, trong khoảng thời gian ngắn thù mới hận cũ đều tuôn ra mà bùng khởi!
Nửa đời trước của nàng luôn bị Minh Ân Nhã áp bách tới thở không nổi, mà trông cậy duy nhất khi tuổi già của nàng, chẳng lẽ còn muốn hủy ở trên tay Minh Ân Hoa hay sao?
Đôi tỷ muội này quả thực là khinh người quá đáng mà!
“Trương phi, ngươi hiện tại không khống chế được cảm xúc, cho nên giờ phút này bản cung nguyện ý tha thứ việc ngươi nói năng lỗ mãng, nhưng lần sau không được viện dẫn lý do này nữa, hy vọng ngươi có thể khắc chế mình cho tốt! Minh gia ta, tỷ tỷ ta, hay Minh Ân Hoa ta, ngươi không cần vô lễ vu khống tội đâu.”
“Ta vu khống tội? Ha!” . Trương phi dữ tợn cười: “Ngươi cho rằng tỷ tỷ ngươi là cái thứ gì tốt đẹp lắm hay sao? Nếu nàng đúng là như vậy vì sao ta mười tám tuổi theo Hoàng Thượng, mà mười mấy năm qua lại chỉ sinh được duy nhất một người con trai? Nhưng lại là lúc gần ba mươi mới sinh được đứa nhỏ này?! Thực tế ta có rất nhiều con! Ta có rất nhiều!”
Minh Ân Hoa hít sâu một hơi, nhắm mắt lại một hồi lâu, mới lấy thanh âm cực nhẹ nói:
“Tỷ tỷ ta… Mất đi ba đứa nhỏ, ngươi có dám thề… Ba đứa nhỏ chết non kia, lưu sản kia… Cùng ngươi không có chút quan hệ nào? Ngươi dám thề độc hay không? Lấy mệnh của Dư Dương để thề không?”
Sắc mặt Trương phi nháy mắt trắng bệch, thân mình run rẩy lui vài bước, thật lâu sau nói không nên lời. Minh Ân Hoa nói tiếp:
“Mặc kệ là ngươi cảm thấy bất công như thế nào đi nữa, nhưng luật pháp của Nhật Diệu hoàng triều còn được ghi rõ trong văn bản: quy định rõ ràng tiểu thiếp, thị thiếp không thể sinh hạ tử nữ sớm hơn chính thê. Ngươi theo Hoàng Thượng sớm nhất, nhưng ngươi không phải chính thê, ta biết một mình ngươi đổ trộm tị tử canh (canh tránh thai), vụng trộm hoài thai một đứa nhỏ, nhưng lai bị bắt phá đi. bị giám thị uống tị tử canh, đến khi Vịnh Đông Cung sinh hạ nhất tử (đứa con đầu), ngươi mới ngừng uống cho phép được thụ thai. Tỷ tỷ ta là chính thê, là chưởng gia chủ mẫu, nàng cho ngươi uống thuốc phá thai, mặc kệ là nàng có nguyện ý hay không đều phải làm như vậy, đây là quy định của luật pháp quốc gia. Ngươi có thể hận nàng, nhưng nàng không làm sai.” Có một số việc nàng chưa bao giờ nói, nhưng không có nghĩa là nàng không biết. Trước kia nàng từng vì tỷ tỷ phẫn hận, bất bình, hận không thể hung hăng trả thù tất cả những kẻ hại tỷ tỷ mất đi tử nữ, mất đi sự khỏe mạnh, mất đi tánh mạng. Mọi người đều có tư tâm, nên đương nhiên chỉ biết vì mình và người nhà mà suy nghĩ, cho rằng nhất định đều là lỗi của người khác, tỷ tỷ đáng thương cuối cùng đã bị ám hại như vậy.
Nhưng sau đó nàng biết, đây là gia đình hoàng thất nên tất nhiên sẽ có đấu tranh, không có chút gì là tà ác hay thiện lương, cũng không có đúng sai, chỉ có thắng bại. Trước kia nàng nghĩ mãi không thông vì sao tỷ tỷ bị hại thành như vậy, mà vẫn có thể có biểu tình bình thả