Hoàng thượng nói phải

Hoàng thượng nói phải

Tác giả: Tịch Quyên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323111

Bình chọn: 8.5.00/10/311 lượt.

bên người hắn nhất định có nhân tài, đối với nhiều sự tình trong ngoài cung đều có người dốc lòng phụ trách tìm hiểu, đây là điều thiết yếu để khống chế hoàng quyền. Những tin tức được tìm hiểu đến dù là việc lớn hay việc nhỏ đều được g chép trong một bản danh sách, chuẩn bị cho hoàng đế khi có nhu cầu cần xem. Đương nhiên, hồ sơ này cho dù viết chồng chất như núi, có đôi khi cả đời hoàng đế cũng không nhìn đến nhưng nhóm ám vệ vẫn phải làm cho tốt.

Nàng ra lệnh cho Lưu Linh sửa sang lại danh sách này, đem tư liệu cuộc đời của người trong Phủ Nội Vụ, Phủ Cung Vụ, cùng các nữ quan hậu cung, cung nữ, càng tỉ mỉ càng tốt. Từ tính cách, đặc sắc, cuộc đời sự tích, có tham ô hay không, có nhược điểm gì, thế lực trong cung, lệ thuộc vào người nào… nàng đều phải biết rõ.

Lưu Linh cũng thực không phụ sự chờ đợi, trông mong của nàng, trong vòng 3 ngày đã kéo đầy một xe hồ sơ đến Minh Hạ Cung. Vì thế Minh Ân Hoa vì sửa sang và tổng hợp ra tư liệu hữu dụng đã bắt đầu cuộc sống khêu đèn về đêm như dạo gần đây, về điểm này hắn biết được là nhờ các tham vệ trong cung luôn theo dõi báo lại.

Tử Quang Đế nghĩ đến đây, ánh mắt thản nhiên luôn duy trì hờ hững, lại có vẻ không quá tự tại liếc mắt nhìn Lưu Linh một cái. Nàng có thể sửa sang lại tư liệu một cách rất chính xác để cho Minh Ân Hoa sử dụng mà không cần đem một đống lớn hồ sơ vẫn chưa được sửa sang kia quăng trực tiếp cho Minh Ân Hoa luống cuống tay chân.

Nhưng cho dù luống cuống tay chân Minh Ân Hoa vẫn sửa sang thành công lại chỗ hồ sơ đó. Đầu óc của nàng luôn tốt, ý nghĩ rõ ràng lại mười phần kiên nhẫn, bình tĩnh ổn thỏa không giống như một nữ nhân mới hai mươi tuổi.

Một nữ nhân thông minh như vậy sẽ không thể không biết Lưu Linh đang cố tình làm khó nàng, nhưng lần trước nàng còn mong hắn khen ngợi Lưu Linh là trợ thủ đắc lực của nàng, là thật tâm khen ngợi mà không hề châm chọc.

Trừ việc chỉnh đốn các hạng mục công việc của người trong Phủ Nội Vụ làm cho nhãn tình Tử Quang Đế sáng ngời tán thưởng, việc thứ hai làm ắt hắn sáng lên là chuyện Minh Ân Hoa an bài cho vị đường ca không ra gì kia của nàng.

Nàng an bài bốn người ở bên cạnh Minh Tĩnh Đại, trong đó có hai người phụ giúp là quan văn, phụ trách ghi chép lại những chỗ thu mua dài hạn; hai người còn lại là trợ làm, là tùy tùng tả hữu bên cạnh Minh Tĩnh Đại. Bởi vì Đại lộ thị phó (* chức quan chuyên phụ trách thu mua), không phải quan hàm chính thức nên nàng đương nhiên không cần dâng tấu xin chỉ thị từ hắn, cũng không cần có sự đồng ý từ Phủ Nội Vụ. Nhưng lại có thể giao quyền lực thật lớn cho bốn người này, đối với gia đình của Minh Tĩnh Đại chỉ có thể giám sát mà không thể quản, nghiễm nhiên dựa vào chỗ hổng này của pháp chế làm cho hắn và Phủ Nội Vụ đều không có lời nào để nói.

Hắn phải công nhận rằng, chiêu này quả thật xảo diệu

Khi hắn nhìn thấy bối cảnh của bốn người sau lại càng không thể không bội phục Minh Ân Hoa.

Hai quan văn phụ tá, một người là trưởng tử của Minh gia, một người là đường huynh bên nhà mẹ đẻ của Vịnh Đông Cung, hai người này đồng thời cũng là tài vụ mới; sở hữu việc thu mua đan, thỉnh khoản đan, dịch văn kiện, văn tự đều cần phải có ấn tín của cả hai người đóng dấu, như vậy chứng từ mới có thể được thừa nhận.

Hai người phụ giúp khác, còn lại là phụ trách hiệp trợ xã giao cho Minh Tĩnh Đại cùng các tiểu thương khác, đồng thời cũng phải ghi lại quá trình mỗi một lần thu mua. Gia cảnh của hai người này, một người là em trai của em dâu Trương phi, một người là con của bà vú của thế tử Thừa Uy.

Một tổ hợp bất khả tư nghị (không thể tin được), nhưng lại quá lý tưởng. Hắn đối với thủ đoạn của Minh Ân Hoa xem như đã được lĩnh giáo! Nguyên lai quan hệ ân cừu thân sơ giữa người với người trong lúc đó, có thể lợi dụng như vậy! Lấy cừu giám thị, lại có thể phòng ngừa sự tham ô, biển thủ, như thế này thì cho dù Minh Tĩnh Đại có muốn tham ô, hay tưởng làm xằng làm bậy đi chăng nữa cũng không có lấy một tia cơ hội.

Hơn nữa bốn người này đều có chung một điểm đặc sắc đó là tương đối chính trực. Đối Với Minh Tĩnh Đại quen thói hống hách, tính cách ban chính (không chính trực), có lẽ có một chút tác dụng, nàng thật sự đã vất vả suy nghĩ rồi.

Thực đáng tiếc… Hắn luôn luôn chờ xem trò hay! Xem ra là phải thất vọng rồi. Nghĩ đến đây, hắn bất chợt nở nụ cười.

Nụ cười của hắn làm cho Lưu Linh lặng người vì khinh ngạc, giật mình.

Lúc này Tử Quang Đế mới phát hiện bên cạnh có động tĩnh, mới nghĩ đến nàng vẫn còn đang ở đây, lãnh đạm nói:

“Ngươi lui ra đi”

Lưu Linh có chút lo sợ không yên, không rõ là sau khi hoàng đế để nàng lưu lại lâu như vậy, sao cuối cùng cũng là khẩu khí lãnh đạm chán ghét như thế? Nàng đã làm sai cái gì? Rõ ràng lúc trước người tựa hồ thực tán thưởng nàng mà…

Nàng thật muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng khi thấy sự lãnh đạm của hoàng đế sau lại vô cùng khiếp đảm. Cuối cùng đành phải thất vọng lắc mình biến mất, sợ chỉ hơi có chút chần chờ, sẽ bị hoàng đế không kiên nhẫn mà xua đuổi. Như vậy nàng đời này kiếp này sẽ không có cơ hội tái kiến Hoàng Thượng nữa!

Vì sao hoàng đế


XtGem Forum catalog