
xúc tủi nhục trực trào ra.
– Được thôi, đi nào.
Nó nối ngót tên đó. Khóe mắt cay xè. Đột nhiên, cánh tay nó có lực rất mạnh, giằng hẳn nó ra khỏi tay tên kia. Nó quay mặt, là hắn. Tự nhiên nó thấy vui vui, cái cảm giác khó tả. Hắn nhíu mày:
– Mày là ai?- Ánh mắt lạnh như băng chúi vào tên kia.
– Tao là ai thì liên quan gì đến mày?- Tên kia hất mặt.
Trung nhếch mép rồi giơ chân cho thẳng 1 đá vào bụng tên kia. Tên kia thụt lùi lại vài bước:
– Nếu muốn sống thì cút khỏi đây mau!- Hắn không thèm liếc tên kia 1 cái.
Tên kia cảm nhận được sự đau nhức từ bụng loang ra khắp lồng ngực. Tên kia lồm cồm bò dậy chạy mất dạng. Hắn xoay sang nó đang đứng:
– 200 triệu của cô đây!
Nó mở to mắt ngạc nhiên, chẳng phải lúc nãy hắn đã không giúp nó sao? Nó bật khóc nức nở. Hắn ôm nó vào lòng:
– Cô là đồ ngốc, tại sao không nói cho tôi biết lí do chứ!
Nó ngước mặt nhìn hắn. Hắn nắm tay nó đi ra khỏi Bar Club. Nó nhón chân hôn vào hắn 1 cái:
– Cảm ơn!
Nó đỏ mặt nó, hắn sờ vào nơi má hắn. Nó thật ấm áp, nụ hôn của nó của nồng ấm như vậy. Hắn cần tiết chế cảm xúc hơn, hắn trở về bộ mặt lạnh như băng. Vừa đi trên xe, nó vừa hỏi:
– Anh biết tôi cần tiền để làm gì sao?
– Cho mẹ cô phẫu thuật!
Nó gật đầu, hắn rất tài. Chẳng lẽ không đoán nổi sao? Nó cảm kích hắn rất nhiều. Hắn đưa nó về nhà cho nó tắm thay đồ thì đưa vào bệnh viện. Nó đã đóng tiền viện phí và bảo hắn về nhưng hắn lại không chịu. Nó ngồi trên băng ghế cùng hắn. Trời cũng đã tối rồi mà sao ca phẫu thuật chưa thấy tăm hơi đâu. Nó bắt đầu lo lắng, mồ hôi từ tay tuôn ra. Hắn nắm lấy tay nó trấn an. Nó nhìn hắn mỉm cười. Nó chỉ quen hắn được 2 ngày mà sao lại có cảm giác quen thân thế! Cái này có phải là duyên trời không. Nó nhỏ nhẹ nói:
– Tôi sẽ trả lại số tiền đó sau.
– Đó là 20 tháng lương của cô đó. CÔ chỉ cần làm không công trong 20 tháng là được.
Vừa lúc nãy cảm kích ướt át vô bờ bến giờ thì làm tuột hết cảm xúc. Nó liếc hắn. Hắn cười cười. Nhỏ này gan thật, nó là người đầu tiên dám đối xử với hắn như thế. Tự nhiên, hôm nay hắn lại tin vào duyện phận. Hắn có nên thử yêu 1 lần hay không? Người ta thường nói yêu là bể khổ, vậy hắn có nên cho mình cơ hội hay không? Nó nhìn hắn. Nó cũng càm giác được là rất vui khi có hắn ở bên cạnh. Hơn nữa… theo lời hắn thì cũng đã abc… xyz rồi!!! Nó đang phải chịu trách nhiệm từ hắn. Tình thế ai đời lại bị đảo ngược thế kia
Cũng đã 12 giờ đêm, nó bảo hắn về. Ca phẫu thuật đã thành công, chẳng có gì đáng lo ngại. Chỉ cần chăm sóc mẹ nó thật cẩn thận là được.
Chương 8: Cho phép…
Nó trải chiếu nằm ở dưới giường mẹ nó. Sau cơn phẫu thuật nửa ngày hôm qua mẹ nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại dù ca phẫu thuật rất thành công. Nó trăn trở nao nao không ngủ được.
Sáng hôm sau, nó đã xin nghỉ học 1 ngày. Nó ngồi cạnh giường nhìn người mẹ tiều tụy của mình. Da bà trắng nhợt. Đã rất hiền nên lúc ngủ trông bà cứ như thiên thần. Cha nó là hải quân nên ít về thăm gia đình. Mỗi lần ba nó điện về, mẹ nó nói chuyện rất vui vẻ và hồ hởi. Nhưng khi vừa cúp máy thì bà đã khóc nức nở. Nó chỉ có thể đứng ngoài sau mà nhìn.
Bà có con tim bệnh, nó không được khỏe nên chẳng chịu được kích động. Lâu lâu, bệnh tim lại quặn thắt lên. Có lẽ lần này là nặng nhất. Nó cũng chẳng biết nguyên nhân là vì sao.
Hàng mi người đàn bà phúc hậu khẽ rung nhẹ. Đôi chân mày lá liễu nhíu lại rồi mờ mắt nhìn đứa con của mình. Nó mừng rỡ ôm chầm lấy mẹ nó. Bà vuốt nhẹ tóc nó, giọt nước mắt trên mi chảy dài. Nó giơ tay lau giọt nước mắt trên mặt bà. Nó nói:
– Mẹ có mệt lắm không?
– Ừ… có 1 chút thôi.- Bà nhỏ giọng.
– Để con lấy nước cho mẹ.
Nó nhanh nhảu lấy li nước trên bàn cho mẹ nó. Bà mở miệng cay đắng:
– Ba con… chết rồi!
Li nước trên tay nó rớt xuống nhẹ bâng như lòng nó lúc này. Đây là lí do căn bệnh của mẹ nó tái phát. Nó quỳ trên sàn mặt cho những mảnh vỡ gâm vào đầu gối. Nó chẳng thể cảm giác nỗi đau nào nữa trừ lòng nó lúc này. Ba nó rất hiền, ba nó rất thương nó và mẹ nó nhưng tại sao ông trời lại cướp đi? Nó nghe 2 bên tai ù ù, 2 dòng nước mắt rơi xuống hòa tan với vị máu hanh hao.
– Bão vào, ba con đã cứu những người dân sơ tán, nhưng ông đã bị lũ cuốn.- Bà lắc đầu, nước mắt lã chã rơi.- Ba con đã làm việc tốt. Sáng nay, họ đã tìm thấy xác ba con. Ba con sẽ được chuyển về, họ vừa thông báo hôm qua.
Nó đứng dậy ngồi lên giường ôm mẹ nó khóc nức nở. Sau những ngày dài dẳng chờ mong ba về thì nó lại nhận được tin đau lòng này. Nó chỉ còn lại mẹ, bà là người thân duy nhất của nó. Bà con dòng họ nội ngoại đều từ mặt bà. Bà đã đi theo ba nó từ lúc trẻ. Họ yêu nhau nhưng lại bị cấm cản, bà đã từ bỏ gia đình để theo ông ấy. Bà không hối hận vì ông đã yêu bà hết mực cho đến khi làm hải quân. Ông vẫn thường xuyên liên lạc về nhà nhưng rất ít thấy ông xuất hiện bằng da bằng thịt trước bà và con.
Bà vỗ vai đứa con gái nhỏ, bà đã không lo cho nó đàng hoàng mà còn bắt nó phải chịu nhiều nỗi đau như thế n