Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Học viện danh giá

Học viện danh giá

Tác giả: Kirigaya Yuua

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212852

Bình chọn: 7.00/10/1285 lượt.

xử bởi chuyện ban nãy, nhưng không nói gì. Nhìn qua Nam, khuôn mặt lạnh lùng bất mãn như trẻ con khiến Xử Anh mỉm cười.

– Về chuyện đó, chúng ta sẽ nói sau, được chứ?

Xử Anh ngạc nhiên nhìn sang Xử Nữ. Đôi đồng tử đảo mấy vòng, cô chậm rãi gật đầu.

Nhân Mã dù lo lắng cho Song Tử thế nào, mỗi lần nhìn cô, Nhân Mã lại nhớ đến cuộc nói chuyện kia của Song Tử với Thuỵ An, và điều đó khiến cô khó xử, một chút.

Kim Ngưu vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng trên hết, cô tin tưởng Song Tử, dù thế nào đi chăng nữa. Ôm lấy Nhân Mã từ phía sau, Kim Ngưu trêu chọc động viên cô. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, Kim Ngưu quay đầu lại, đôi mắt hơi cụp xuống.

Sau khi nhóm quay về đã đi khuất, bọn con trai mới bắt đầu đi tìm. Đương nhiên là không chia ra, nhỡ lạc nữa thì khổ. Mà nói là nói thế, chứ chữ “lạc” hình như chỉ ám chỉ có mình Thiên Bình.

oOo

– Sư Tử!! Không được!!!

Trước khi tiếng súng vang lên, có một bóng người chạy đến, hai tay ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Sư Tử còn chưa kịp nhận ra, thì tiếng súng đã vang lên, không chỉ một, mà một loạt.

Dùng thân mình che chắn cho Sư Tử, toàn bộ số đạn kia gần như bắn vào Song Ngư. Vào tay, vào chân, vào vai, rất nhiều. Máu tươi bắt đầu thấm ướt chiếc áo trắng của cậu. Dù vậy, Song Ngư vẫn quyết không buông Sư Tử ra cho đến khi hồi súng dừng hẳn. Đến lúc này, dường như không thể gắng gượng được nữa, vòng tay Song Ngư quanh Sư Tử nới lỏng dần, cậu từ từ ngã xuống.

Những giọt máu của Song Ngư, bắn vào người Sư Tử. Cậu trượt dài xuống, rồi nằm hẳn dưới đất. Cô thậm chí còn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lồng ngực Sư Tử rất đau, như thể cô vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Đôi mắt kinh ngạc của Sư Tử dời xuống, nó mở to. Đập vào mắt cô lúc này, là hình ảnh Song Ngư nằm dưới đất, máu không ngừng chảy ra khắp nơi, thấm ướt cả áo, cả phần đất bên dưới. Cậu thở gấp, mắt nhắm chặt một cách đau đớn.

– Song Ngư!!!

Sư Tử lập tức ngồi xuống, dùng hết sức đỡ Song Ngư dậy. Cô lay cậu, dù biết cậu bị thương nặng thế nào, cô vẫn lay. Nước mắt từ con mắt phải, bắt đầu rơi lã chã không ngừng. Những âm thanh tán loạn của bọn người kia không còn truyền được vào tai Sư Tử nữa.

Song Ngư mệt mỏi mở mắt. Cơ thể cậu lúc này đau đớn không thôi. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận nỗi đau xác thịt này, nó đau đến mức tứ chi cậu gần như vỡ vụn. Hơi thở của Song Ngư trở nên gấp gáp theo từng giây một, máu chảy nhiều đến nỗi cậu có cảm giác như đang bị hút sạch. Dù vậy, tiếng khóc kia, tiếng gọi kia không cho phép cậu nhắm mắt.

Sư Tử đang khóc. Đây là lần đầu tiên, ít nhất là từ lúc gặp lại cô, cậu nhìn thấy cô khóc. Một Sư Tử luôn lạnh lùng, một Sư Tử lúc nào cũng kênh kiệu thích ra lệnh cho người khác, lại đang rơi nước mắt vì cậu. Điều này, làm trái tim Song Ngư đau thắt lại. Một cách khó khăn, cậu vươn tay lên, chạm nhẹ bên gò má Sư Tử, hơi mỉm cười.

– Đừng… khóc mà…!

Bàn tay Song Ngư nhanh chóng bị Sư Tử nắm chặt lại. Dù cậu đã nói vậy, nhưng nước mắt Sư Tử lại càng rơi nhiều hơn. Chẳng hiểu sao, cứ nghĩ đến Song Ngư sắp rời khỏi mình, cô lại đau đớn không thôi, thậm chí nỗi đau từ con mắt trái, Sư Tử không còn cảm thấy nữa, thay vào đó, lồng ngực cô đau, rất rất đau!

– C… Chạy đi…!

– K-Không!! Không mà….!!

Hết Song Tử giờ là Song Ngư, họ vì cô mà khiến bản thân bị thương nặng, cả hai đều đỡ đạn cho cô. Một đứa con gái lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến chính mình mà chưa một lần biết nghĩ cho người khác như Sư Tử, liệu có đáng nhận sự quan tâm đó? Không, không mà, vậy thì tại sao cơ chứ?!

Song Ngư chợt thò tay vào túi áo khoác lúc này đã thấm đẫm máu tươi, lấy ra trong đó một thứ. Dùng hết sức lực hiện tại, cậu đưa nó cho Sư Tử.

– Tớ… đã định đưa nó… cho cậu vào tối nay… ngày Giáng sinh… khi mà tớ có thể… nói cho cậu… rằng tớ… yêu… cậu…

Khi bàn tay Sư Tử vừa nhận vật đó từ Song Ngư, cô chợt cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình. Trước khi Sư Tử kịp nhận ra, Song Ngư đã hôn cô. Môi cậu, một cách dịu dàng chạm vào môi cô. Không phải một nụ hôn nồng nhiệt, nó ấm áp và nhẹ nhàng. Đến tận khi rời khỏi bờ môi ấy, Song Ngư vẫn còn luyến tiếc. Cậu mỉm cười, bàn tay được Sư Tử nắm lấy ôm lấy má cô.

– Tớ… yêu cậu… nhiều lắm… Tử Nhi của tớ…

Bàn tay Song Ngư rời khỏi Sư Tử, dường như không còn sức lực, rũ xuống đất. Đôi mắt màu sẫm cafe khép lại dần rồi nhắm hẳn. Ít nhất, cậu đã nói ra được, tình cảm của mình. Bấy nhiêu, có lẽ đã quá đủ rồi…

Có tiếng sấm sét, kèm theo đó là những giọt nước, ngày càng nhiều. Mưa rồi…

Con mắt phải của Sư Tử mở to, hệt như để cho nước mắt chảy ra. Mặc kệ cho nước mưa bắt đầu làm ướt người, Sư Tử vẫn ngồi đó. Trong đôi mắt ấy, hiện lên những dòng kí ức, những dòng kí ức mà cô đã quên lãng.



“Tử Nhi yêu quý, sau này lớn lên cậu sẽ biết tay tớ.”



“Tớ yêu cậu, nhóc con ạ.”



“Tớ nhất định đưa cậu ra mà!!!”



“Thả tôi ra!! Thả ra mau!!!”



“Tử Nhi!!”



Sư Tử đã làm gì thế này? Tại sao… làm sao cô có thể, quên được người con trai ấy, người mà cùng với cô hứa rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi, người mà cô hết mực yêu thương từ khi còn bé xíu, người mà cô…