
hứ chất lỏng kia. Cả người rũ rượi nằm trên nền đá. Nước trong miệng từ từ trào ra. Ói được ngụm nước thứ năm. Tôi cũng chẳng còn sức lực nữa. Đưa ánh mắt lờ đờ nhìn ngắm xung quanh. Tai dần dần nghe được âm thanh. Là một người đang gọi tôi
– Thiên Thiên! Thiên Thiên! Tỉnh lại đi Thiên Thiên!
Giọng nói quen thuộc ấy cứ vang đi vang lại. Tôi mơ hồ lắc đầu. Không phải tôi. Không phải gọi tôi! Tôi gắng gượng mở mắt. Đã thấy Vũ đang nhìn tôi, trên môi nở ra một nụ cười hiếm có
– Cậu tỉnh rồi! Cuối cùng cũng tỉnh rồi!
– Thiên Vũ! – Tôi lầm bầm gọi tên cậu. Cả người cậu ấy ướt sũng, nước vẫn còn chảy từ chân tóc xuống nhỏ giọt, nhưng lại mỉm cười.
Tôi trở người ngồi dậy, nhận thấy chính mình cũng ướt sũng. Phải rồi, cả hai chúng tôi cùng nhảy xuống. May mà bên dưới này là hồ nước, nếu không e rằng đã trở thành hai cái xác khô rồi. Chút ý thức bị mất dần trở lại. Tôi ngước mắt nhìn lên trên, chỉ thấy vách đá dựng đứng. Không ngờ…..không ngờ hai chúng tôi đã nhảy từ nơi cao như vậy xuống. Đúng là, sợ chết đi được. Vũ ngả người ra một vách đá phía sau, khẽ nhắm hai mắt lại. Có lẽ là tại vì lúc nãy cậu ấy cõng tôi, lại còn bị rơi xuống nước, cũng may là chưa bị tôi đè chết. Xem ra kiếp trước đã tích không ít công đức. Tôi cũng bắt chước cậu ngả ra sau. Nhớ lại cảnh lúc nãy, đúng là có chút xấu hổ. Gì chứ? Sao tôi lại nói mấy lời sến súa như vậy với cậu ta được nhỉ? Cái gì mà cậu chạy một mình đi. Cái gì mà tôi không sợ. Thực ra là sợ muốn bay tim ra ngoài. Suýt nữa đã trở thành cô hồn dạ quỷ rồi.
Chung quy thì, việc này cũng không phải lỗi do tôi. Rõ ràng người họ muốn là Vũ. Thế nhưng tại sao tôi lại bị bắt? Bọn người bắt Vũ và mũ lưỡi trai có can hệ gì tới nhau? Tại sao khi tôi đang đi tìm anh ta thì bị bắt đi? Chẳng lẽ lại có sự trùng hợp tới như vậy? Tôi quay ra nhìn Vũ. Lúc bị bắt vì tình thế không cho phép nên mới không hỏi. giờ tôi phải tìm hiểu cho ra lẽ. Tôi lay cậu.
– Thiên Vũ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi và cậu lại bị bắt?
Vũ khẽ mở mắt, vừa nói
– Chuyện này….
– Tuyết Mai! Tuyết Mai! – Tiếng gọi của ai đó cắt ngang lời cậu. khi tôi và Vũ nhìn về phía phát ra tiếng nói, thì đã thấy một bóng người lao tới. Ôm tôi chặt đến ngẹt thở
– Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi! Em có biết anh lo lắng cho em thế nào không? Em có sao không? Có bị thương không?
– Tôi….Tôi không sao! – Tôi hơi giật mình trước biểu hiện thái quá của Nhân. Vừa cố gắng tách anh ta ra khỏi mình, vừa thắc mắc – Nhưng sao anh lại ở đây?
Nhân buông tôi ra. Ánh mắt lướt qua Vũ. Từ tốn nói
– Chuyện này để về nhà rồi nói!
Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 47
Chap 47: Vị trí số một
Kí túc xá
Hiện tại tôi đang ngồi yên trên giường, một chân đặt lên để Nhân nắn nắn. Mùi dầu xộc vào mũi hơi khó chịu. Thình thoảng bị vặn một cái, tôi lại khẽ nhăn mặt. Thế nhưng vẫn ngồi yên để anh xoa.
– Thế nào? Đã đỡ hơn chưa? – Nhân nhẹ nhàng kéo chân tôi, hỏi
Tôi hơi gật gật. Ngắm nghía cái chân đã nổi lên một cục bầm của mình.
– Đỡ hơn rồi! Nhưng…. tại sao anh lại tới đó?
Tôi giương cặp mắt nghi hoặc nhìn anh. Ánh mắt Nhân đảo qua một vòng, trên miệng nở nụ cười không đổi
– Có gì đâu! Sau khi em bỏ đi, anh đứng chờ một lúc mà vẫn chưa thấy em quay lại. Cứ tưởng em về kí túc xá, nhưng khi hỏi Vĩ thì cô ấy nói em chưa về. Thế là anh dùng máy định vị trên điện thoại của em để tìm em!
– À…thì ra…- Tôi đang gật gù thì chợt trợn trừng mắt. Kinh ngạc nhìn Nhân – Anh nói cái gì? Anh nói lại xem nào? Anh cài cái gì vào điện thoại của tôi?
– Thiết bị định vị! – Nhân bình thản trả lời
– Anh….anh cài thiết bị định vị vào điện thoại của tôi? – Mắt tôi càng mở lớn hơn nữa. Gì chứ? Anh ta cài vào lúc nào mà tôi không biết. Như vậy chẳng phải là từ trước đến nay tôi ở đâu, anh ta đều biết rõ hay sao? Tên quái đản này. Tôi phẫn nộ hét lên
– Anh cài thiết bị định vị vào điện thoại của tôi để làm gì hả? Anh muốn giở trò gì?
Trước sự phẫn nộ của tôi, Nhân chỉ cười xua xua tay
– Em bình tĩnh lại đi! Anh cũng đâu có ý xấu. Anh làm như vậy là muốn bảo vệ em thôi. Như hôm nay chẳng hạn, nếu không có nó, anh làm sao tìm được em?
– Anh lập tức tháo nó ra! – Tôi cảnh cáo nhìn anh. Sau đó quay ngang ngược tìm điện thoại. Nhưng nó hiện tại đã biến mất. Có lẽ là sau khi tôi bị bắt, bọn bắt cóc đã vứt điện thoại đi mất. Nhân thấy vậy cũng nói
– Em đừng tìm nữa. Lúc anh tìm đến nơi thì thấy điện thoại của em bị vứt ở gần cái nhà kho đó. Anh lo lắng nên tự chạy đi tìm em. May mà cuối cùng cũng tìm thấy! – Nói xong, lại nở một nụ cười. Nét mặt tôi vẫn còn cau có. Nói thực thì tôi không thích bị người ta kiểm soát. Đã vậy lại còn bí mật cài không cho tôi biết. Tôi cố gắng làm ánh mắt hung dữ nhất nhìn Nhân cảnh cáo
– Lần sau mà anh còn dám làm như vậy. Tôi sẽ…..
Câu nói của tôi bị bỏ lửng. Vì trước khi tôi kịp nói, Nhân đã ôm chặt tôi vào lòng. Một cảm giác ấm áp chạy dọc làm tôi hơi ngỡ ngàng. Giọng anh nhẹ nhàng vang lên
– Lần sau đừng làm anh lo lắng như vậy nhé! Anh không thể để mất em lần nữa đâu!Tuyết Mai! Hứa với anh nhé!
Cả người tôi đông c